Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

Trung thu và cánh diều


Tuổi thơ tôi không có tết Trung Thu. Ba tôi đi lính, mẹ theo ba lên tỉnh. Tôi sống với ông bà nội ở làng quê. Quê tôi cực nghèo, lũ chúng tôi thường chỉ biết chơi trò vật nhau trên bãi cỏ, những ngày hè chúng tôi chơi trò bắn nhau bằng ống bóc với hột bời lời. Chúng tôi không hề biết đến tết Trung Thu. Người làng tôi ngay bây giờ cũng có kẻ chưa thấy cái bánh trung thu ra sao.
Làng tôi từ hồi đó đến giờ chẳng ai chơi diều, vì người ta quý sợi chỉ sợi cước lắm. Tôi còn nhớ có một lần ba tôi về phép thăm. Không biết học đâu, ba tôi vót tre cắt giấy làm cho tôi một con diều. Con diều giấy chỉ bay cao bằng đọt tre vì không có chỉ. Ba tôi đi rồi, con diều giẫy chết vì bà tôi phải dùng chỉ để vá áo quần.
Tối đến nhà ai ở nhà đó, rất ít khi bọn chúng tôi được đi chơi đêm dù là đêm trăng vì quê tôi là vùng xôi đậu, vùng mất an ninh. Tôi sợ nghe tiếng chó sủa. Tôi giật mình suốt đêm vì tiếng đạn pháo. Tôi thấp thỏm ngồi chờ bà tôi những đêm bà được mời ra đình họp. Tuổi thơ tôi rách nát thảm thương...
Rồi tôi theo mẹ lên tỉnh. Đơn vị ba tôi liên tục thay chỗ đóng quân. Gia đình tôi, tài sản chỉ một chiếc giường mét sáu và cái table de nuit nhỏ tí tẹo, luôn thay chỗ ở. Thuê nhà này ba tháng nhà kia một tháng, tôi không còn có cơ hội để có bạn cùng xóm. Tuổi thơ anh chị em tôi không hề có tết Trung Thu, không cánh diều...
Phải chăng vì vậy mà khuôn mặt của tất cả anh chị em nhà tôi bây giờ đều khắc khổ, mắt ai cũng buồn như sắp khóc...

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

Chuyện chó

"Chuyện chó gì cũng làm, mà chuyện gì cũng làm không ra chó gì"
Nhân đọc một bài báo về chuyện quản lý chó ở đất Sè Goòng, Cù lần tui nhớ được cái câu kết "độc" trên. Xin kể vài chuyện có thật mà Cù Lần tui kiến mục sở thị ở Mẽo về chó.

1.Tui vô lớp tiếng Anh dành cho người nước ngoài, thấy không khí có vẻ khang khác, như u trầm, học sinh đang chuyền nhau tấm thiệp. Hôm nay sinh nhật người nào chăng? Hay là đám cưới, đám tang ai. Tấm thiệp đến chỗ tôi, ai cũng có ghi ngắn gọn vài câu và ký tên, Cù lần tui cố gắng đánh vần và hiểu ra đại để là: chúng tôi thành kính phân ưu cùng Bà (cô giáo) vì sự mất mát to lớn: con chó của bà đã qua đời. Cù tui tá hỏa, ui chu choa, Chời ơi, tưởng cha chết mẹ qua đời chi. Tui không biết phải mần răng, đành ghi xuống sorry... Hôm đó cô giáo nghỉ để đưa đám con ki ra nghĩa trang chó.
2.Tui đang tìm chỗ đậu xe trong bãi thì nghe tiếng còi hụ đinh tai nhức óc. Chết cha, bị "mấy ổng" thổi rồi! Mình có phạm luật giao thông không hè? Cái bệnh sợ cảnh sát nằm trong gen của người Việt làm tôi lên máu. Nào xe cứu thương, xe chữa lửa, xe cánh sát, nháy đèn, hụ còi... Chắc là tai nạn giao thông nghiêm trọng, hay là đại hỏa hoạn, hoặc chăng khủng bố, săn bắt cướp. Tui hoàn hồn, vì không phải cảnh sát rượt theo mình. Đậu xe, vô chợ liền, vì tui không dám tò mò. Bổng nghe trên hệ thống truyền thanh của chợ: người nào để chó trong xe, mời ra ngay. Thì ra ai đó đã để con ki của mình trong xe, không người canh! và ai đó thấy vậy bèn gọi cảnh sát!
3.Con gái nhỏ tui thích nuôi chó, năm nào đến mùa nôel nó cũng viết thư cho ông già Santa xin cho được một con chó. Tui thương con lắm, nhưng đành lơ, vì tui biết lắm nỗi nhiêu khê khi rước một chu ki về nhà. Em rể tui thì cầm lòng không đặng với con gái, bèn ra tiệm bán thú vật nuôi, mua chó cho con. Tưởng dễ như đi xin chó con ở quê mình, ai ngờ phải ký bao nhiêu là tờ là giấy: nào cam kết, nào lịch chích ngừa, lịch khám định kỳ, nào khai sinh, đặt tên...Mua chú cún nhỏ đâu hết 700 đô, lại phải mua chuồng, mua thức ăn, mua đồ chơi, tổng cộng đâu cả ngót nghét nghìn đô! Hai đứa cháu tôi, mừng như là mẹ mới sinh thêm em bé. Nào lo cho ăn, lo tắm, lo đem chó đi ỉa, dẫn chó đi chơi... Được đâu một tháng thì bắt đầu nghe tiếng than thở: này Tí, Ba không có thì giờ đâu nhé! Con phải biết tắm cho chó chứ, con phải và con phải... Con ki như cũng không chịu nỗi những tiếng than thở của những người từng cưng mình như cưng chó, nên đành nhảy khỏi chuồng ra đi không hẹn ngày về...

Chuyện chó gì cũng kể, mà kể không ra chó gì! Xin các blog-hữu đừng mắng Cù lần tui như vậy nhé! Tui đang đề nghị các nhà viết từ điển thêm vô cái chữ "cẩu phẩm", vì xem ra có khi, có nơi trên cái địa cầu này người ta tôn trọng cái cẩu phẩm còn hơn cái "nhân phẩm" ở quê tui.

Thứ Ba, 15 tháng 9, 2009

Tấc đất... tấc vàng

1.Anh vứt mạnh điếu thuốc đang cháy dở ra xa, rồi như muốn tâm sự.
-Thầy à, giá như còn có bưng, tui sẽ theo vô trong đó... để đêm tui mò về bắn chết cái thằng chánh án.
-Ấy chết, khoan...
-Thầy coi, rõ ràng là đất tui, thằng hàng xóm xây tường thâm qua vườn tui.
-Nhiều không?
-Non nửa viên gạch chứ ít à...
Chỉ nửa viên gạch, mà không thương thảo được. Ranh giới giữa nhà này với nhà kia, trước kia chỉ là hàng dâm bụt. Đố ai đo chính xác đến ... nửa viên gạch. Mà anh tức, anh phát đơn kiện đến tòa án huyện. Huyện xử anh thắng, anh về lấy búa ra phá bờ tường gạch. Nhà bên kia không chịu thua, gởi đơn lên tòa án tỉnh, tỉnh xử anh thua! Thế là anh đòi vào bưng.

2.Xây bờ tường rào, tường nhà anh hàng xóm ngay trên ranh. Tôi bảo ông thợ hồ xây lõm vào để chừa chỗ cho nhà anh có thể mở cửa sổ. Anh ra nhìn, chẳng nói nổi một lời cám ơn... Ít năm sau, tôi dời chỗ ở, anh sang xin tôi cho xây lại bờ rào cho dễ nhìn. Tôi hỏi xây như thế nào? - Thầy khỏi lo, tui kêu thợ trả tiền hết mà...Ông thợ giăng sợi dây thẳng băng từ chỗ lõm vào, đến cột mốc cuối vườn. Tôi cười đồng ý mà trong bụng buồn cho ông "háng xòm" lâu năm của mình.
3.Tấc đất tấc vàng, theo đúng nghĩa đen. (tự kiểm duyệt: Cù lần tui tự kiểm duyệt xóa mất cái câu kết, mong quý blog-hữu bổ sung, thật là vạn hạnh)

Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2009

Vác thập tự

Chuyện kể rằng: Có một người tình nguyện vác thập tự giá trên vai để ăn năn tội lỗi, nhìn quanh thấy nhiều kẻ đồng hành cũng vác thập tự, nhưng sao có vẻ không nặng nề như mình, y bèn lặng lẻ cưa bớt cây thập tự cho ngắn bớt và cảm thấy nhẹ nhàng hơn trên đường đi. Gặp con suối, mọi người vượt qua bằng cách dùng thập giá của mình để làm cầu... Chuyện chỉ có thế.

Thứ Ba, 8 tháng 9, 2009

Con gái

Con gái khoe bố, ba biết không, có những ngôi sao đã tắt cách đây hơn 23 tỉ năm mà bây giờ chúng ta vẫn còn thấy chúng trên bầu trời. Bố nhìn con, biết gì cứ nói tiếp. Con khoe, ba biết không, trái đất rất nhỏ ở trong hệ mặt trời, hệ mặt trời ở trong dãi ngân hà như một đầu mũi kim so với cả trang giấy. Bố nhìn xa xa, nói tiếp đi con. Có hàng tỉ tỉ dãi ngân hà như thế ba ạ, người ta gọi là thiên hà. Bố im. Có hàng tỉ tỉ thiên hà như thế trong vũ trụ, mà ba biết không, các nhà thiên văn còn chứng minh rằng vũ trụ không ngừng dãn nở. Nói tiếp đi con... Con người mình quả là nhỏ bé, ba nhỉ. Bố cười thỏa mãn: con gái ba đã lớn rồi.

Tìm trong blog