Tuổi thơ tôi không có tết Trung Thu. Ba tôi đi lính, mẹ theo ba lên tỉnh. Tôi sống với ông bà nội ở làng quê. Quê tôi cực nghèo, lũ chúng tôi thường chỉ biết chơi trò vật nhau trên bãi cỏ, những ngày hè chúng tôi chơi trò bắn nhau bằng ống bóc với hột bời lời. Chúng tôi không hề biết đến tết Trung Thu. Người làng tôi ngay bây giờ cũng có kẻ chưa thấy cái bánh trung thu ra sao.
Làng tôi từ hồi đó đến giờ chẳng ai chơi diều, vì người ta quý sợi chỉ sợi cước lắm. Tôi còn nhớ có một lần ba tôi về phép thăm. Không biết học đâu, ba tôi vót tre cắt giấy làm cho tôi một con diều. Con diều giấy chỉ bay cao bằng đọt tre vì không có chỉ. Ba tôi đi rồi, con diều giẫy chết vì bà tôi phải dùng chỉ để vá áo quần.
Làng tôi từ hồi đó đến giờ chẳng ai chơi diều, vì người ta quý sợi chỉ sợi cước lắm. Tôi còn nhớ có một lần ba tôi về phép thăm. Không biết học đâu, ba tôi vót tre cắt giấy làm cho tôi một con diều. Con diều giấy chỉ bay cao bằng đọt tre vì không có chỉ. Ba tôi đi rồi, con diều giẫy chết vì bà tôi phải dùng chỉ để vá áo quần.
Tối đến nhà ai ở nhà đó, rất ít khi bọn chúng tôi được đi chơi đêm dù là đêm trăng vì quê tôi là vùng xôi đậu, vùng mất an ninh. Tôi sợ nghe tiếng chó sủa. Tôi giật mình suốt đêm vì tiếng đạn pháo. Tôi thấp thỏm ngồi chờ bà tôi những đêm bà được mời ra đình họp. Tuổi thơ tôi rách nát thảm thương...
Rồi tôi theo mẹ lên tỉnh. Đơn vị ba tôi liên tục thay chỗ đóng quân. Gia đình tôi, tài sản chỉ một chiếc giường mét sáu và cái table de nuit nhỏ tí tẹo, luôn thay chỗ ở. Thuê nhà này ba tháng nhà kia một tháng, tôi không còn có cơ hội để có bạn cùng xóm. Tuổi thơ anh chị em tôi không hề có tết Trung Thu, không cánh diều...
Phải chăng vì vậy mà khuôn mặt của tất cả anh chị em nhà tôi bây giờ đều khắc khổ, mắt ai cũng buồn như sắp khóc...