Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

Cám ơn cuộc đời, cám ơn bạn bè: ông già Noel chưa chết...

Mấy hôm rày tôi buồn, nỗi buồn nhỏ nhưng sắc nhọn, cứ như khứa vào đâu đó trong tôi, làm buốt lên từng cơn.
Nỗi buồn bắt đầu rất bất chợt, khi tôi đến nhà Hùng, em cột chèo của tôi để cùng nhau đi lễ tối Giáng sinh. Cháu gái tôi, Nhi, đã dùng một tờ giấy lớn để vẽ hình cây thông Christmas và treo lên tường, vì năm nay không hiểu vì sao Hùng đã không dựng cây thông trong nhà. Cháu nhi viết trong bức tranh rằng: cháu xin lỗ̃i ông Santa vì ba mẹ cháu không có thì giờ để đi mua cây thông thật, nên cháu vẽ tạm cây thông này để ông nhận ra cháu ở đây mà đến cho quà. Xin ông thông cảm cho cháu và đề quà của ông dưới gốc cây này ông nhé. Một lần nữa cháu thành thật xin lỗi ông.
Tôi bổng muốn khóc khi đọc những giòng này. Chúng ta dành thời gian cho ai? Có thật là chúng ta quá bận đến nỗi không thể dành ra ba mươi phút cho con cái một niềm vui? Chúng ta lo cho tương lai của chúng bằng cách cố gắng làm ra thật nhiều tiền, nhưng có chắc con cái ta sẽ được hưởng cái kết quả quá xa đó không?
Nỗi buồn thấm sâu hơn, khi sáng hôm sau con gái tôi và các cháu khác gọi nhau để hỏi về các món quà mà ông Santa đã cho chúng. Con gái tôi bảo rằng có lẻ ông già Santa không đến viếng nhà Nhi vì ông không thấy cây thông thật. Nhi  trả lời: ba Nhi bảo, không có ông già Santa, ba Nhi chính là ông già Santa, ba Nhi sẽ đi mua quà cho Nhi vào ngày mai...sau Noel.
Tôi tự vấn, hay là mình quá nhạy cảm? Phải chăng cuộc đời này thực dụng và trần trụi đến thế?
.........................
Sáng nay, được an ủi rất nhiều, khi ghé thăm anh Hùng Lân:

...Không chỉ là trẻ con
Mới biết mong Ông già Noel về trong mùa đông buốt giá
Vì ước mơ trên đời này, ai mà không có?
Những kẻ lầm than, khốn khó, mệt nhoài...
Cả những tâm hồn rách nát tả tơi
Ai cũng mơ được có ngày trở thành con trẻ
Như những ngày ấu thơ được sờ vú mẹ
Tuổi thơ lung linh nhè nhẹ mảnh hình hài
Hạnh phúc lớn dần qua từng tiếng à ơi
Đời kéo ta về trong gió lốc
Trong đê mê trong chập chờn quay quắt
Tiếng thời gian nức nở đến rợn rùng
Nhìn lại mình, tóc đã điểm sương
Thế mà vẫn mong được thành con trẻ   .... 
 
Cám ơn cuộc đời, cám ơn bạn bè. Ông già Noel chưa chết.

Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2009

Tuổi thơ và thần thọai


Năm ngoái, trong một buổi hội thảo của các bậc phụ huynh lớp giáo lý thiếu nhi, tôi đã độp khá nặng một vị tu sĩ vì thầy này đặt vấn đề: tại sao chúng ta khi tặng quà giáng sinh cho các em nhỏ, lại bảo với chúng rằng đây là quà của ông già Noel. Tại sao không nói thẳng với chúng đây là quà của ông bà cha mẹ mua cho. Như vậy là chúng ta đã nói dối với trẻ con…


Tôi đã độp rằng: Tuổi thơ gắn liền với cô Tấm, ông Bụt…Nói thật với chúng rằng không hề có Thạch Sanh, chẳng có ông già Noel… là chúng ta đã giết tuổi thơ…

Tôi thoáng chút ân hận, liệu có nên độp một vị thầy tu như vậy không. Rồi sau đó tôi quên…

Năm nay, đọc tờ báo lá cải có chuyện nầy hay hay, bổng nhớ lại chuyện năm ngóai và thôi ân hận…

Thùng quà không người gởi

Tại miền nam nước Ý, người ta còn kể chuyện về “Chiếc bong bong màu hồng”.

Chiếc bong bóng này là kết quả của sự bòn nhặt và tiết kiệm từng xu của Bep-pô, một em bé lên tám. Hôm ấy khi các em cùng lứa tuổicắp sách đến trường thì Bep-pô chạy nhanh lên đỉnh đồi thả chiếc bong bóng cho bay lên không trung. Cùng với chiếc bong bóng, Bep-pô cẩn thận cột theo bức thư nó đã nắn nót víêt từng chữ như sau: “Chúa ơi, vài tuần nữa con sẽ có một đứa em. Gia đình con đã có sáu anh em. Nhưng cha mẹ con nghèo lắm. Nhà cửa chật chội và không có đủ giường chiếu nên chúng con phải ngủ chung ba đứa một giường. Lần này con không xin gì cho con, nhưng con xin Chúa cho đứa em sắp sinh của con một ít quần áo và tả lót. Quần áo cũ đã xài rồi cũng được. Nhà con ở số… đường… làng A-côlê miền nam nước Ý. Tên con là Bep-pô.”

Sau khi thả , Bep-pô đứng nhìn mãi cho tới khi chiếc bong bóng mất hút trong mây nó mới thơ thẩn về nhà.

Sau đó là những giờ phút chờ đợi hồi hộp nhất đời của Bep-pô. Nhưng nó vẫn tiếp tục cầu xin và hy vọng. Sáu ngày nặng nề trôi qua. Rồi một buổi trưa đang lúc chới với các trẻ em trong xóm, nó thấy nhân viên bưu điện mang vào nhà nó một thùng quà.

Bep-pô nhanh chân chạy về nhà và nghe cha nó nói lớn với nhân viên bưu điện:

- Chắc anh nhầm rồi. Tôi đâu có ai quen ở Ri-vô-gô.

Người trao bưu phẩm phân trần:

- Món hàng đề tên và địa chỉ ở nhà ông, nếu không phải gởi cho ông thì còn cho ai nữa!

Cha của Bep-pô trả lời:

- Thôi đi ông ơi, nhận hàng không phải của mình để rồi mang thêm phiền phức sao? Làm gì có tiền mà bồi thường.

Thấy câu chuyện dai dẳng, Bep-pô đánh bạo chen vào:

- Thì bố cứ mở ra xem, nếu không phải của mình thì gởi trả lại cũng được thôi.

Thùng đồ được tạm thời mở ra để xem thử, và người ta thấy tòan đồ trẻ sơ sinh. Nào tã, nào băng rốn, nào những chiếc áo nhỏ tí…Đôi mắt của bố mẹ Bep-pô bừng sáng lên. Bep-pô vui như ngày tết, vui hơn nữa là người gởi không đề địa chỉ nên không thể gởi trả lại. Bep-pô chạy nhanh ra ngọn đồi nơi nó đã thả chiếc bong bóng sáu ngày trước. Đến nơi nó ngước mặt nhìn trời, miệng thì thầm nói: “Chúa ơi, con cám ơn Chúa!”.



Liệu chúng ta có nên nói thật với Bep-pô rằng, chẳng có Chúa nào gởi cho con thùng quà đó cả. Có ai đó đã nhặt được bức thư của con và đã gởi cho con đấy thôi….






Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2009

Suy gẫm

Dọn dẹp...
Rũ con gái cùng dọn dẹp nhà cửa, con gái bảo ba nên vất cái này, cái nọ : đôi giày này con thấy ba có khi nào dùng đâu! Cái điện thoại bàn kia đâu có còn gọi được nữa ! Đầu DVD đui mắt rồi! Bóng đèn này ba thay loại mới ít hao điện rồi, có bao giờ dùng lại đâu. Cây thông kia xài hai năm rồi đó ba, năm nay nên mua cây thông mới...để chật nhà, chật garage. Con gái nói nghe hợp lý quá. Thế là một đống thu lu được đưa ra khỏi nhà. Nhà và nhà xe bổng rộng thoáng.

Lâu rồi không dọn dẹp cái máy vi tính, hôm rồi buồn buồn ngồi coi lại, lắm thứ đồ chơi, đồ hàng không bao giờ đụng tới, mà lúc trước mình nghĩ là có lúc sẽ dùng, lo lúc dùng không có, cứ thế mà cài, mà đặt vô. Nhớ lời con gái khuyên bèn remove, uninstall, delete tất... bổng dưng có cảm giác là cái máy chạy nhanh hơn!

Con gái bảo, đó ba xem bây giờ mọi thứ có phải tốt hơn trước không? Khi nào rãnh dọn tiếp...

Tất nhiên là mang nhẹ thì sẽ chạy nhanh nhưng vấn đề ở chỗ là chúng ta có dám vứt bỏ đi không? Và vất bỏ những gì, nếu bỏ hết thì cái nhà của mình cũng giống như nhà của dì Thoa, của chú Long. Nếu xóa hết  thì cái computer của ba cũng giống của con, chẳng có gì để ba có thể làm việc trên nó!

Chết...
Hôm rồi đọc báo trên mạng thấy có người đem xác vợ về nhà đúc thành tượng, bèn trao đổi với con gái về chuyện các cách táng xác trong lịch sử: địa táng (chôn), hỏa táng (đốt), thiên táng (chim ăn), thiền tàng (biến xác thành tượng như đang ngồi thiền) vân vân và vân vân...
-Thế ba thích cách táng nào?
-Ba sẽ về chết ở làng quê nơi ba sinh ra, ba không cần mộ, cần lăng, chôn ba xuống đất, đặt một tảng đá lớn bên trên và ghi: người đi nhiều nơi trên thế giới đã trở về...
- Hi hi, chết rồi mà ba vẫn còn ... trạng!

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

noel và năm mới


thanhculan-daquyvang-N2Y-miennhulangthang-haovanphong-tranphan-hoasen-trinhxuanan-ksorke-ngovuu-vienkhanh-copyandpaste-vngps2007-hunglan-ttkhtigon71-mongterlist-thanglatdat-thinhan

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009

Bạn bè và những bài thơ quên

Sáng nay ghé thăm nhà DQV, ngạc nhiên không ít khi Miên Như còn nhớ mấy câu lục bát của mình, cám ơn bạn rất nhiều, mình như bất chợt gặp lại cái thằng tôi quen thật quen ngày trước:


Vì còn một chút lang thang

Nên chân còn dẫm lá vàng run chân

Vì còn một chút ái ân

Nên tim còn dệt mấy vần thơ điên

Vì còn giọt nắng cuối hiên

Nên chưa tỉnh giấc như miên mộng dài

Vì còn để lại dấu hài

Nên lòng còn tưởng bồng lai Giáng Kiều

Vì chăng còn một chữ yêu?

Trong bài tào lao thiên mạng viết về lớp cũ, cám ơn Miên Như cũng đã nhớ một đọan lục bát:

Kỷ niệm nỗi nhớ khôn cùng

Trông về kỷ niệm mịt mùng thời gian

Xa xăm vọng một tiếng đàn

Bài ca xưa ấy chợt lan kín hồn.

Hồi học năm thứ ba đại học, Bùi Xuân Ngọan đã làm mình ngạc nhiên đến cảm động khi Ngọan đọc nguyên bài thơ mình viết năm lớp 12 để câm lặng tặng cô bạn gái trong lớp, bài thơ đó bây giờ mình không còn nhớ và Xuân Ngọan bây giờ ở đâu…

Mình đã viết khá nhiều, cho nhiều người. Liệu có còn mấy người như Miên như Ngọan.

Cám ơn cuộc đời, cám ơn bạn bè còn lưu trong ký ức một vài kỷ niệm về tôi…

Tìm trong blog