Thứ Sáu, 14 tháng 5, 2010

Làm vườn.

Thời điểm này, bông ba nở rộ. Ngò, cải, ớt, rau răm, rau húng đang mùa.  Mấy đứa em vợ tui cứ chủ nhật là mang đến nhà cho một bó đại, ăn không hết... Bà xã tui bèn đề nghị: sao anh không mần ... vườn. Vừa để thư giãn, lại có cái để dùng.
Ý kiến hay, tui bèn xuất chiêu. Ở đây nhà này cách nhà nọ khá xa, không vách liền vách như ở phố quê mình. Đất người ta đem trồng cỏ và cây bóng mát. Hễ cứ thấy nhà nào có vài cây ăn trái sau nhà hoặc một khoảng rau xanh thì chắc mẫm chủ nhà là người Việt hoặc Căm Bốt. Hì hục cả mấy tuần: nào là xịt thuốc diệt cỏ, dọn cỏ khô, xới đất, lặt rể, lát gạch lối ra, đầm đất, rồi lát gạch chung quanh... Tui ra bản vẽ, ông bạn già tới giúp, hai anh em hì hà hì hục, bưng bê, đầm dậm, cưa cắt... lưng mỏi nhừ, tay chân tơi tả  suốt mấy tuần, tiếng là mấy tuần nhưng mỗi tuần tui chỉ rãnh có một ngày để mần việc nhà thôi! Cuối cùng công trình ... tháng 5 cũng hoàn thành: Một mãnh sân gạch nhỏ, giữa là đám đất trồng, phía trên chiếc giàn gổ treo tòn ten hai chậu bông dây tím xinh xắn. Ông bạn tui khéo tay, cho ba hàng bông đỏ nhỏ chạy lấy viền, ở giữa trồng hai cây sống đời bông đỏ tươi, bốn góc trồng tulip trắng. Một dây nho tơ đang cố sức vươn lên giàn...   
Lòng hí hửng, sáng nay tui kêu bà xã ra ngắm vườn nghiệm thu. Thế nào cũng được điểm 9 trở lên! Cù tui tơ tưởng tối nay thế nào cũng được phần thưởng đậm. Nàng khen đẹp, đẹp rồi dáo dác nhìn quanh như đang kiếm cái gì...- Thế anh trồng hành ngò rau ớt ở mô!

Chủ Nhật, 2 tháng 5, 2010

Đô vật

Môn võ này, Cù Lần tui không kham, vì thể hình không đạt. Tuy hồi trẻ cũng mày mò biết vài miếng judo. Nhưng Cù tui muốn "tham lụn" để giúp quý blog-hữu tránh ngón đòn này...
Đô vật hay còn gọi là... tiền hành. Sống ở trên đời, tui có thể khẳng định một câu, có thể có giá trị tuyệt đối, là không ai khỏi có lúc bị tiền hành, kể các các bậc tu hành... chưa thành chánh quả! Dành dụm được năm triệu tháng này, tháng sau cố gắng thêm mươi triệu để ngắm nghé chiếc xe mới. Có được dăm ngàn đô cất trong tủ, cố gắng làm sau thành mười ngàn để sửa lại cái nhà. Dành dụm được mươi triệu, chưa đủ xây cái kim tỉnh, thôi thì xin con cháu thêm vài triệu để xây cho xong cái chỗ nằm ngủ ngàn thu! Những nhu cầu này thật chính đáng, thật cần thiết. Có nhu cầu thì có phấn đấu, có vươn, có bươn, thì xã hội mới tiến, mới có phố có phường, có xe hơi, có nhà lầu, có xí nghiệp, có cảng, có sân gôn, có hỏa tiển, tầu bay, tàu lặn ... vân vân và vân vân. Thế thì có chi mô để mà "tham" với "lụn"  rõ là ông Cù lần!
Tui có một anh bạn trẻ hơn tui một con giáp, lý "lụn" thì cũng giỏi. Chuyến này tui mần cho đến hết cái hạn lease (thuê) là tui ngưng, dành thì giờ chăm sóc hai đứa nhỏ. Rứa thời hạn đó là mấy năm? Năm năm. Ui chao ui, năm năm nửa thì con chú hắn đâu cần chú chăm, khi nớ một là hắn chăm cho chú hai là chú không còn con để mà chăm nữa! Một anh bạn khác cũng giỏi "kế hạch". Tui và vợ cố gắng cày để trả off cái nhà. Rứa thời hạn là bao lâu? Ba chục năm, nhưng tui cố trả xong trong năm năm. Ui chao ui! Khi mần "lon" (mượn nợ ngân hàng) người ta đã tham khảo đủ mọi điều, căn cứ trên thu nhập, khả năng, sức khỏe... Tui cà rởn: Chắc khi trả xong nợ nhà, chú mày phải đổi chỗ ở. Không anh, tui đâu có thích thay nhà.  Ý tui nói là chú mi không cần nhà nữa. Anh nói răng lạ rứa. Chơ chú mi cày kiểu nớ, năm năm nữa chú mi có còn sống mô mà ... ở!. Đồ Cù lần, phi thực tế, sống chi mà như ở trên mây trên gió!
Không, xin thưa: tui rất thực tế. Bạn nói đi cày để lo cho tương lai con cái, nhưng tui hỏi: Bạn không lo cho con ngay hiện tại, thì hỏi còn tương lai đâu mà lo với lắng! Bạn không chăm sóc cho vợ bạn, suốt ngày áp với phe, chơi đô vật, thì ông hàng xóm nghèo nghèo kia sẽ giúp bạn chăm cho vợ bạn ngay bây giờ đấy! Hôm nay, con bạn thích học võ, học đàn, học họa thì nên cho chúng đến lớp ngay, dù bạn phải mất thì giờ đưa đón, hay có khi phải ngồi chờ cho chúng học xong. Đừng bắt chúng chờ đến năm sau ba rảnh cái đã rồi ba đem đi học. Năm sau! có thể năm sau hay tháng sau, bạn có dọa đánh đi nữa chưa chắc chúng đã còn cái ham muốn tốt đẹp đó!
Ông toàn nói dốc, thế ông có bị đô vật không? Bị nó vật hoài, nhưng thường thì tui không bị bại. Bởi tui ngộ được hai chữ tự tại. Bởi tui biết nếu vật với đô thì tui chắc chắn là không thắng nổi, nên khi có rủng rẻng mấy đồng trong túi là tui nghĩ kế ... diệt hắn ngay. Ui chao! Ông Cù Lần nói dóc!
  

Tìm trong blog