Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2011

Vì bạn...

(Chùm bài viết về võ sĩ Thanh Ròm)
Quảng trị cuối năm 71 bắt đầu lộn xộn. "Hội mùa xuân" là đặc san xuân cuối cùng của trường Nguyễn Hoàng trên đất quê. Tôi chưa hết vui vì được giải truyện ngắn thì chiến tranh ập đến. Cậu Dũng của tôi thôi mặc áo rằn ri, cậu ghé nhà vói bộ đồ đen, súng nhỏ ép nách. Cậu cho tôi hai viên đạn M16 gắn sẵn trong hai ống nhỏ, chỉ cần kéo chốt là ... đoằng! Cậu bảo cho cháu để phòng thân. May mà tôi chưa bao giờ sử dụng đến!
Mùa hè đỏ lửa đến như ác mộng, gia đình tôi chạy giặc lòng vòng để rồi cuối cùng vô ở trại tạm cư Non Nước, Đà nẵng. Trường Nguyễn Hoàng lại mở cửa. Đó hình như là câu lạc bộ của của lính Mỹ, cửa lớp xẻ tạm trên vách gỗ, phên tre đan là tấm ngăn giữa lớp này và lớp khác, học sinh phải đem theo ghế ngồi. Ngồi lớp này nghe rõ tiếng thầy cô giảng ở hai lớp bên cạnh, thấy rõ cả chân thầy bước!
Tôi vào lớp mười ban B với trường lớp quá thiếu thốn như thế. Trường ty nạn!
Lại lan man rồi...
Hôm đó Du thịt không biết xích mích gì đó với đứa nào trong lớp, thế là băng nhóm lại kéo vô sinh sự. "Lại", vì nhiều lần các băng nhóm vô trường, vô lớp tôi hoành hành. Có lẽ quý thầy cô cũng biết nhưng chắc cũng có cách gì dẹp nổi, nên đành lơ! Bọn tôi học trò mặt trắng, tay không, có ai dám ra mặt chống lại! Có lần tôi tức điên người khi chứng kiến hai thằng cắc ké dám nhảy lên bàn, đá thẳng vào mặt Nghiêm lớp trưởng và anh này dù to con nhưng vẫn ngồi yên chịu đòn!
Nhưng hôm nay thì hết nhịn nỗi rồi! Mắt thằng Du chảy máu, thằng du côn ngay cú đầu đã chơi ngay đòn ác, dùng song chỉ đâm vào mắt bạn tôi. Phước, Thành, Du và tôi ngồi cùng một bàn. Phước quay hỏi tôi. Trả lời gọn lỏn:
-Chơi!
Chiếc ghế gổ ngồi học biến thành vũ khí, Phước chơi ngay vào mặt một thằng khác nhào đến đánh hội đồng! Hỗn chiến bắt đầu, nói là hỗn chiến nhưng ngoài bốn thằng tôi thì cả lớp chạy hoảng trước một băng bảy tám tên du côn. Chỉ có Hoàng Văn Ân là đánh hỗ trợ! Không biết tại sao tôi còn bình tỉnh để tìm thằng đầu đảng, liếc mắt ra cửa, tôi thấy hắn đứng vòng tay, nhìn vào chỉ huy bọn tép riu! Tôi nhảy vội ra ngoài, vổ vai hắn và kê ngay cú thôi sơn như trời giáng vô cắm, cú thứ hai làm hắn lảo đảo, hắn hét lên:
-Rút!
Thế là nguyên băng của chúng biến rất nhanh. Bốn đứa tôi cũng vội dọt, bỏ ngang giờ học tiếp.
Chúng tôi chạy về nhà Phước, chỉ cách trường trăm mét. May hôm đó mẹ của Phước đi vắng. Bốn thằng bàn với nhau là tử thủ! Song căng giường bố, gậy cho ba thằng bạn, còn tôi thủ cây rựa cùn cán dài. Nhìn ra đường thấy rợn người như trong xi-nê, bọn chúng gần hai mươi đứa,có đứa trên xe lăn! hung khí trên tay đang tiến về phía chúng tôi! Nỗi sợ lớn nhất của tôi là phải bỏ học chứ không hiểu sao mà tôi chẳng ngán bọn này tí nào!
Thằng đầu đảng một mình tay không tiến về phía cửa nhà, đe dọa:
- Thằng nào chơi tao hồi nảy mau bước ra kẻo tao đốt nhà!
Bọn chúng dám làm thiệt chứ chẳng chơi, nghĩ vậy nên tôi bước ra khỏi cửa, vạch một đường giới hạn, rồi dõng dạc:
- Tui đây, ông mà bước qua vạch này thì cây rựa ni đổi thành màu đỏ!
Quả thật lúc đó tôi không dọa, nếu thằng này dám nhảy tới thì có lẻ có án mạng thật rồi!
Hắn lừ lừ mắt như đo lường, tính toán, nhưng không dám bước tới. Tôi không còn chút sợ hãi. Đứng yên chờ diễn biến. Bổng tiếng còi hụ đột ngột vang lên, hai xe cảnh sát xuất hiện, mấy ông cảnh sát dã chiến tay khiên, tay dui cui nhảy nhanh đến tóm bọn chúng. Cả bọn chạy tứ tán. Bọn tôi lủi nhanh vô nhà và đóng cửa. Tôi nhớ là có ai đó gọi chúng tôi qua trường viết tường trình. Có lẽ ai đó trong trường đã gọi cảnh sát đến giải quyết.
Không hiểu vì sao mà những ngày sau đó không có ai đến quấy rầy bọn tôi nữa. Vết rách trên mắt của Du cũng đã lành. Tôi và Thành luôn đi về cùng với nhau để tiếp cứu, đứa nào cũng mang sẵn dây nịt da bảng lớn phòng thân. Tôi tập đánh nhuyển tiên từ dạo đó! Không biết có phải thấy cần để tự vệ hay không mà Du theo anh Lưu tập võ Thiếu Lâm! Hắn học mau tiến, liên hoa, hỗ quyền, xà quyền hắn đều múa được! Có điều hắn không biết đánh lộn bao giờ!
Bốn thằng bọn tôi thân nhau hơn...
Sau này khi thêm một số tuổi, tôi càng thấy rõ thêm rằng con người ta nếu thắng được sự sợ hãi thì trở nên mạnh, người ta chết là do sợ chứ chưa chắc đã do yếu tố bên ngoài.
Thêm một số tuổi nữa thì tôi đâm ... sợ. Thân này dẫu ra răng đi nữa cũng không thể làm liên lụy đến thân nhân. Tôi từ sợ đâm ra hèn...
Thêm một số tuổi nữa tôi đi trốn tôi, tôi không đến nỗi phải đào hố mà hét..., nhưng tôi trốn mình bằng cách cho mọi sự đều là ... sự thường.
Thêm một số tuổi nữa tôi đâm khinh người, tôi cho rằng những kẻ giống tôi thời trai trẻ là những thằng khùng điên.
Lại lan man nữa rồi...

Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011

Bốn đánh một, không chột cũng què

(Chùm bài viết về võ sĩ Thanh Ròm)
Vì thế nên khi thấy bốn thằng nhào vô đánh một thằng, tôi vì cái máu anh hùng rơm, kiến ngãi bất vi vô dõng giả, vội la lớn oai vệ: - Dừng tay! Mà bọn chúng dừng tay thật. Chúng biến thật nhanh, để rồi lúc tôi vừa ra khỏi cổng trường, bốn thằng khác to cao hơn nhào vô đánh tôi. Bây giờ thì chẳng có thằng nào "kiến ngãi bất vi" cho tôi nữa cả!
Một chọi bốn, ừ thì chơi! Lệnh Hồ Xung lúc bị trọng thương, một mình đã từng hạ mười cao thủ! Bọn chúng nhào vô tính ôm vật tôi xuống, không biết bằng cách nào tôi tháo khỏi tay của hai thằng ôm, mặt của một thằng chảy máu. Hai tay tôi khuấy vòng tròn liên tục, không chịu chạy mà lừ lừ tiến thẳng tới thằng mang mặt máu! Ba thằng còn lại, mặt tái mét không đứa nào dám nhào vô, tôi như người lên đồng bước chầm chậm bằng mũi bàn chân, chuẩn bị tầm cho cú song phi quỷ khốc thần sầu của mình thì đùng một cái, cả bốn thằng ù té chạy! Mấy thằng cắc ké đứng nhìn đều ngẩn mặt ra. Chẳng lẽ chúng đoán biết cú đá bay từng làm sập chuồng gà, gãy giàn mướp của tôi sẽ hạ gục chúng!
Tôi chùng hẳn người sau cơn căng thẳng tột độ! Quay người lượm sách vở bị bọn chúng giật rơi. Vừa đứng lên thì trước mặt tôi là Cầu, anh này là người cùng xóm, chỉ biết nhau nhưng chưa hề quen, Cầu học trước tôi một lớp ở trường Thánh Tâm, là trưởng tràng của lò võ Hạnh Hoa do anh Hoàng hướng dẫn. Không biết Cầu ra oai cách nào mà lũ cào cào châu chấu co cẳng chạy, chứ chẳng phải chúng ngán tôi!
-Can chi không?
-Không.
Chúng tôi cùng về và không nói thêm câu nào. Nhưng tôi âm thầm cám ơn giải vây của Cầu dạo đó. Khi viết những giòng này không biết Cầu còn sống không, vì một dạo tôi nghe tin Cầu bị nạn liệt người.
Sau này tôi biết Trần Kiềm (em nhạc sĩ Trần Tích) vì xích mích gì đó với Trần Tiền (Phương Sơn) nên kêu băng vô đánh hội đòng, tôi vì "kiến ngãi bât vi" mà bị vạ lây!
Dại dột thay thời thiếu niên, mà cũng hạnh phúc thay thời niên thiếu! Lớn dần lên thằng người trong tôi đâm chai sạn. Mắt tôi thấy, tai tôi nghe nhiều sự bất công mà tay chân tôi không máy đông, con tim tôi không một chút nhói đau! Bỉ ổi thay cho cái khôn lớn của thằng tôi!

Thứ Năm, 21 tháng 4, 2011

Nhân ...Quả

Cú đấm 40 năm trước và bàn tay bây giờ...
(Viết nhân anh bạn Đoàn Minh Phú gọi tôi là võ sĩ Thanh Ròm)
Tôi mê võ từ lúc tôi mê đọc truyện kiếm hiệp. Nhà tôi nghèo nên chuyện đến võ đường chỉ là trong mơ. Tôi tự tập qua học lóm và đọc sách, nhưng tôi vốn quá mê nên tập rất chuyên cần. Tôi trồng trụ gổ bọc rơm và đấm đến nát rơm và gãy cả trụ gổ! Cú song phi của tôi dạo đó được các bạn cùng lứa cho là thần sầu, tôi đá vượt cao quá đầu cả cánh tay và từng đá gãy cả giàn mướp. Hồi đó mẹ tôi nhận mở mắt thép gai cho người ta làm gióng gánh nước và đan bội, nên chiều nào dẫu mưa hay nắng, tôi cũng phải uốn thẳng gần nửa cây số dây thép và cắt ra từng doạn. Do vậy bàn tay tôi ngấm bột sắt trở nên đen sì. Tối đến tôi lại tập đấm vào bao đựng muối nữa! Hai bàn tay tôi trở nên cứng như thép và gần như mất cảm giác! Mấy đúa bạn cùng học lớp đệ ngũ Nguyễn Tri Phương của tôi thằng nào cũng ngán, dẫu có đứa lên đai đen thái cực đạo, có đứa học võ ta bên võ đường Bạch Hỗ. Thỉnh thoảng tôi biểu diễn đấm vào tường lớp học đến tróc vôi mà tay tôi không hề hấn gì! Mấy thằng nhóc bảo tôi có võ Thiếu Lâm! và biết thiết sa chưởng! Thỉnh thoảng tôi đạp xe về Bao Vinh học lóm võ ta từ Trần Hữu Cánh, cũng có lúc tập đấu với anh chàng to lớn này, nhưng chưa bao giờ tôi biết đánh lộn...
Cho đến khi tôi về học Nguyễn Hoàng, 1971. Hôm đó chưa phải ngày chính thức khai trường, chiều có trận đấu bóng rỗ, tôi không nhớ là đi cùng với ai đến xem. Tôi chứng kiến cảnh bắt nạt của học sinh lớp trên với lớp dưới, thằng lớn buộc thăng nhỏ phải giao ra cây viết pilot đang cài trên túi áo. Tôi nổi máu anh hùng rơm bèn nhảy vô can thiệp, thằng lớn không nói không rằng, trả cây bút lại cho thăng bé ngay, tôi tưởng bở. Bổng nghe ai đó nhắc:
-Chạy đi, mi đụng băng trụ điện 192 rồi đó!
Tôi có biết băng đảng chi mô, nên điếc chẳng sợ súng! Quả nhiên vài phút sau một thằng to cao nhảy tới nhìn xoáy vô mặt tôi, và tung ngay cú móc quai hàm. Hoàn toàn không có kinh nghiệm đánh nhau theo kiễu giang hồ, nhưng do tập nhiều nên phản xạ, tôi gạt được tay của hắn và tung trả quả móc hàm y chang! Một tiếng "bóc"rất giòn, quả đấm thép cuả tôi ghim ngay hàm địch thủ, và theo đà gạt, hắn té sấp xuống nền bê tông của sân bóng rỗ. Ai đó nhắc tôi:
- Chạy đi, bọn hắn đánh hội đồng đó!
Tôi không hiểu nên cứ đứng trơ như tượng thủ thế. Thầy Lê Phán chạy lại và gọi tôi vô phòng giám thị. Tôi thuật lại mọi chuyện, thầy bảo tôi ở lại trong phòng một lúc. Có lẽ thầy lo cho tôi, nên để bọn chúng giải tán mới cho tôi về. Sau này tôi biết thằng lãnh quả đấm đầu tiên của tôi là Thành "loa", "sĩ quan" trong băng 192!
Bốn mươi năm trước bàn tay phải của tôi là sắt nguội, lần đầu xuất thủ đã hạ gục địch nhân. Bây giờ bàn tay phải của tôi bị đau nhức! Cái nhân ngày xưa tôi gieo bây giờ ra quả! Tôi đã làm đau đớn một người, một con người, nên giờ tôi phải gánh cơn đau thực của thân xác. Cũng có thể không phải chỉ vì một nhân này, còn nhiều nhân nữa, tôi sẽ cố ôn lại, nhưng nếu tôi kiểm soát được nhân thì ... tôi hóa thánh nhân!

Tìm trong blog