Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

Thầy đánh...

(Chùm bài viết vui về võ sĩ Thanh ròm...)
Hồi năm đó...
Bọn chúng tôi tốt nghiệp và đi dạy học ở Pleiku, trường Minh Đức cũ đổi tên là trường cấp ba Pleiku. Chúng tôi ở tập thể. Hoàng Trọng Phiến tốt nghiệp cùng năm nhưng là lớp trước nên chúng tôi coi là đàn anh, ông mãnh này nghe đâu là đai đen hai đẳng thái cực đạo! Nguyễn Tiềm thủ khoa bên khoa ngoại ngữ cũng là tay giỏi võ ta. Ba chúng tôi lội bộ lên trại cưa Trà Bá vác về một bao mạt cưa lớn làm bia để tập dợt đấm đá. Phiến quả có cú đá liên hoàn song phi và giò lái thần sầu, cực kỳ đẹp mắt...
Tối hôm đó dường như chúng tôi vừa nhận lương, (lương sau khi khấu trừ tiền ăn, chỉ còn đủ để mua xà bông và kem đánh răng dùng trong một tháng, chị em phụ nữ thì có thêm tiền phụ trội để mua...băng vệ sinh!) Anh Phiến rũ đi nhậu, món nhậu phổ biến cho giáo viên hồi đó là rượu đế và tô xí quách- (xương bò hầm làm nước phở, phần xương còn lại sau khi nấu), không biết tay này kiếm đâu ra đôi giày da còn láng, vừa bước ra khỏi cổng, lão đã khoe:
-Giày ni mà đá giò lái vô mặt thì ... gãy nguyên hàm!
Phiến, Hùng xù và tôi lai rai một chặp rồi cùng về trường. Hai ông khoác vai đi trước, tôi chậm rải theo sau. Ngang qua rạp xi-nê Diệp Kính, cũng đúng lúc xong phim, người ra khỏi rạp khá đông. Bổng tôi thấy ba bốn ông bộ đội vây Hùng vào giữa, Phiến thì bỏ chạy, một ông hô:
- Đánh bỏ mẹ nó đi rồi dẫn về đồn.
Tôi liền nhảy vào can, giọng rất to và rắn:
-Có gì thì nói chuyện, đừng đánh nhau!
Bốn ông quay lại vây tôi, Hùng thừa cơ vọt mất. Một tay la lên:
-Bọn nó cùng bầy, đánh bỏ bố chúng đi!
Cả bốn tên đồng loạt xáp vào đánh tôi, đã chuẩn bị trước nên tôi thụp thấp xuống, tay trái lấy kính cận ra khỏi mắt, lướt ra sau lưng một ông và thôi sơn phải tung vào quai hàm... rồi nhanh như chớp tôi vọt vào hẻm tối! băng qua hẻm khác và vọt lại ra đường, tỉnh như không có chuyện gì. Tôi còn nghe tiếng chửi thề của các ông:
-Thằng này có võ, coi chừng! Ông mà túm được thì...
Tôi bình thản đi về trường. Phiến và Hùng đã đóng của phòng, tôi không gọi.
Sáng mai Phiến càm ràm mất chiếc giày, Hùng mất đôi dép! Bàn tay phải tôi sưng vù cả tuần mới lành. Phiến đùa:
-Tay mi mà sưng cả tuần, chắc thằng tê ăn cháo cả tháng!
...
Phiến bây giờ bạc hết đầu, lấy Liên, con đã lớn. Gặp lại, vẫn phong thái như xưa, vẫn cứ đùa:
-Hồi đó mi tán kém, chỉ biết làm thơ nên mô có vô nỗi em Liên!
...
Hùng thì vẫn ... cứ rất xù, chỉ gặp nhau qua điện thoại. Nói không chịu nhường, lan man bật tận.
...
Tôi dạy lâu không biết là đã thành thầy chưa! nhưng cái tính cù lân, cù lẩn, cù lần thì vẫn cứ ...cù lần!

Tìm trong blog