Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2009
Hình vui
Thứ Hai, 24 tháng 8, 2009
hắn thành ... thầy
Năm đó ai không bị câm điếc hay đui mù, nếu nộp đơn thi vào cao đẳng sư phạm đều được đậu. Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại được vào học khoa toán! Ra trường là chuyện bắt buộc, hắn về nơi hắn lớn lên... làm thầy.
Hắn dạy toán, học trò sợ hắn đến... tè trong quần. Hắn chửi học trò như chửi đầy tớ, hết đồ ngu đến đồ dốt, có nhiều khi hắn đi nhậu về, chưa kịp rửa mặt đã lên lóp, hắn cho học sinh làm bài tập, rồi úp mặt xuống bàn đánh một giấc say sưa. Dường như hiệu trưởng bị hắn bỏ bùa nên bao giờ cũng lơ...Có một tối, hắn đi nhậu về khuya, bị học sinh đánh hội đồng, hắn lầm bầm, đánh tao cũng như đánh cha mày! Sáng mai lên lớp mặt sưng tím, nhưng hắn vẫn tỉnh bơ...
Rồi hắn đi học tại chức đại học. Mang về một đống sách, chữ ngang chữ dọc.Hắn chẳng bao giờ rớ tới, mà dẫu có đọc hắn cũng chẳng hiểu gì, hắn chẳng lo...có bùa mà! Đến thời hạn nộp bài kiểm tra, hắn bắt đầu đi nhờ, miệng ngọt như mía lau, thầy giúp em, ở xứ này chỉ có mình thầy...Rồi hắn chép ngược chép xuôi, trúng trật có trời biết. Học hai năm từ xa như vậy, hắn và một số "đồng cảnh ngộ" chuẩn bị thi tốt nghiệp đại học toán! Chúng bàn nhau chung chi, từ việc lo cho quý thầy đại học, từ xa vào coi thi chỗ ăn chỗ ở chỗ chơi, vé may bay khứ hồi, đến lo cho các "phao" sở tại. Chúng rất giỏi tính toán (đại học toán mà lị), mọi việc hoàn mãn. Hắn ôm cái bằng đại học về chưng trong phòng khách. Hắn tính chuyện chạy lên dạy cấp ba. Ông hiệu trưởng, thầy củ của hắn, đã ăn phải bùa nên lo cho hắn mọi sự tốt đẹp. Thế là hắn thành... thầy.
Thứ Hai, 17 tháng 8, 2009
Độc ẩm

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2009
Thánh tướng...bờm ơi
Thứ Hai, 10 tháng 8, 2009
Ru ta ngậm ngùi
Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2009
Bài thi này sẽ được chấm như thế nào?
Đề bài
Câu II (3 điểm):
Trong thư gửi thầy hiệu trưởng của con trai mình, Tổng thống Mĩ A. Lin-côn (1809-1865) viết: “Xin thầy hãy dạy cho cháu biết chấp nhận thi rớt còn vinh dự hơn gian lận khi thi.” (Theo Ngữ văn 10, Tập hai, NXB Giáo dục, 2006, tr.135).
Từ ý kiến trên, anh/chị hãy viết một bài văn ngắn (không quá 600 từ) trình bày suy nghĩ của mình về đức tính trung thực trong khi thi và trong cuộc sống
Bài làm:
Trong thư Ngày 20/11, Bộ trưởng đã cảnh báo: “sự giả dối vẫn đang tồn tại trong ngành và trong xã hội”. GS Hoàng Tụy, một nhà khoa học nổi tiếng bởi sự chính trực đã từng kêu lên: “Dân tộc Việt Nam không có truyền thống giả dối. Bệnh giả dối là một nỗi quốc nhục”.
Vâng. Giả dối là nỗi quốc nhục nhưng buồn thay, chúng ta đang phải sống chung với sự giả dối dù trong sâu thẳm, mỗi người đều khao khát được sống trung thực với mọi người, trung thực với chính mình. Thế nhưng ai cho họ sự trung thực? Làm sao có thể sống trong sự trung thực khi xung quanh tràn lan sự lọc lừa, dối trá?
Thưa thầy, em hoài thai vào cái đêm giao hoan của hai “kẻ trộm”: “Ngủ với vợ mà như ăn trộm - Không cái sợ nào bằng cái sợ có con” - Thơ Nguyễn Duy. Khi cái bào thai ba tháng tuổi là em ngo ngoe trong bụng đã thấy mẹ vo vo tờ polime dúi vào tay ông bác sĩ siêu âm để mua lấy câu trả lời lách luật: “Cháu đái ngồi (con gái) hay đái đứng (con trai)?”. Ngày em chào đời, hình ảnh đầu tiên mà em nhận thấy bà em gấp gấp tờ polime đút vào tay cô hộ lý để “tắm cho cháu nhẹ nhàng”. Hai tuổi, em đi mẫu giáo, ba em cầm cuốn “Sổ vàng” mặt ghệt như người vừa bị trấn lột. 6 tuổi, em đi học. Đó là cuộc đua chạy trường, chạy lớp mà phương tiện là những chiếc “phong bì” lặc lè ngoại tệ. Em vào đại học. Em đi xin việc. Em làm dự án. Em sinh con. Con em đến trường... Rồi mai ngày khi em mất đi, chắc chắn con em sẽ làm như bố em ngày ông em mất: Lo lót cái phong bì để có chỗ nằm trong nghĩa địa. Hành trình làm người là hành trình giả dối.
“Dân tộc Việt Nam không có truyền thống giả dối”. Thạch Sanh 3 lần bị phản bội vẫn ơn Lý Thông như một ân nhân. Mị Châu mất đầu vẫn giữ niềm tin ở tên Tàu gian Trọng Thủy. Cô Tấm ba lần bị lừa vẫn tin ở tình yêu thương nơi mụ dì ghẻ độc ác. Dân tộc Việt Nam không chỉ trung thực mà thành thực đến ngây thơ. Sự dối trá đến với dân tộc ta từ bao giờ? Ai đầu têu và nuôi dưỡng sự dối trá này, thưa thầy?
Sống trong đảo người gù, ai thẳng lưng là dị dạng. Nếu không muốn bị coi là dị dạng, bị cộng đồng xua đuổi đương nhiên không gù cũng phải còng xuống thành gù. Ai cho họ thẳng lưng? Ai cho họ trung thực? Có nơi đâu mà sự trung thực bị coi như một nhược điểm, thậm chí ngu xuẩn, điên rồ, thưa thầy?
Dù muốn có một kỳ thi trung thực nhưng làm sao em trung thực được khi bên cạnh em là sột soạt tiếng mở bài dưới sự che chở của giám thị? Khi cho thi đề này, một lần nữa thầy lại bắt chúng em phải nói dối bằng những lời sáo rỗng, không phải của mình bởi nếu viết trung thực suy nghĩ của mình, chắc chắn em sẽ bị điểm 0.
Trung thực rất cần sự dũng cảm. Thầy có đủ dũng cảm để cho bài thi này dù chỉ là 1/2 điểm?
Nhưng em biết, thầy sẽ... im lặng!
Thứ Ba, 4 tháng 8, 2009
Niệm cọt
