Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Chiếc lá sắp rụng.


-Anh Thanh ơi, tui sắp hết rồi...
Giọng Lâm vốn đã trầm, giờ trầm hẳn. - Có đau lắm không?. - Không đau nhiều, vì từ rốn trở xuống đã bị mất hết cảm giác! Tôi nghẹn ngào muốn khóc.
Tôi chơi với Lâm hồi còn học lớp chín. Lâm lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng thường gọi tôi bằng anh vì tôi ở vai anh phía ngoại. Lâm học trên tôi một lớp khác trường, nhưng hai đứa gặp nhau vì cùng thích làm thơ, thích trở thành nhà thơ. Tôi và Lâm đã từng làm máy in ronéo bắng khung vải, hai đứa đã cùng đi nhặt những ống mực thừa trong các thùng rác của tòa hành chánh tỉnh Quảng Trị, thơ của Lâm và của tôi thời học trò đã từng được in bằng cách đó!
Rồi chiến tranh, mùa hè đỏ lửa 1972, cả tỉnh Quảng Trị cùng chạy loạn. Tôi vào Đà Nẵng, ít gặp lại Lâm, dù cùng học chung lớp với Tuyến là em trai Lâm. Sau đó Lâm và gia đinh vô Sài Gòn. Không gặp nhau sau một thời gian dài, mười năm, hai mươi năm có lẻ, Lâm thành đạt lớn, là kỷ sư, là nhà xuất nhập khẩu gì gì đó.
Hai năm trước tôi ghé nhà Lâm ở Sài Gòn. Bệnh ung thư tưởng đã lành, Lâm vui vẻ tiếp tôi tuy rằng còn yếu. -Nghỉ bớt đi. -Ừ thì anh coi đó, tui cũng giảm bớt việc, nhưng cũng còn phải mần một tí! Ngồi với nhau chưa được một tiếng Lâm tiển tôi về, còn hẹn lần sau ...
Giờ thì sắp hết rồi, chiếc lá sắp rụng, tôi bàng hoàng không chỉ cho Lâm mà cho cả tôi...Thôi mi đi đi, bình an mà đi nhé. Hơn thua được mất xin hãy quên đi, xin hãy tha cho một đời bôn ba...

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Một ngày nghỉ


Bắt chước Chúa trời, ngài dựng nên mọi sự trong sáu ngày, chừa một ngày để cho... mọi sự chạy còn ngài thì thư giãn! Cù tui cũng lấy một ngày nghỉ cho đở cái lưng tra.

Sáng không vặn đồng hồ báo thức, để rán tí trên giường, nhưng khổ nỗi quen rồi cứ đúng bảy giờ là không còn nhắm mắt được. Bà xã nằm bên thở dài: -cô đơn, tui cô đơn. Thế là an ủi, ủi an cho yên cửa yên nhà. Hai chục phút, nửa giờ là chuyện thường ngày ở nhà! Nửa giờ nữa, dành cho chữa bệnh tại gia: đốt ngãi cứu hơ lưng, hơ vai cho vợ. Rồi lo cho cái thân, hai cái thân: thể dục, công phu, vừa luyện vừa huấn luyện cho người đẹp. Hết suối nguồn tươi trẻ, đến taichi, yoga, chừ thì càn khôn thập linh. Kể ra thì cái công phu ni có tác dụng thiệt. Thế là tám giờ rưỡi sáng! Ra sau nhà tưới cây, vô làm ly trà, tí điểm tâm là đến giờ con đi học. Sáng ni, con gái đầu bận đi thông dịch cho dì nó sớm ở văn phòng bác sĩ, nên tui phải lãnh thêm cái nhiệm vụ chở con gái út và hai đứa cháu đến trường. Có xe buýt đưa rước học sinh đi về, nhưng tui muốn chi em chúng nó có thời gian gần nhau nhiều hơn, nên thôi thì không chi hơn đi xe nhà! -Ba à, ba nhớ ghé nhà thuốc tây mua cho con cái đồ lau răng nghe. Không hiểu, con út muốn mua cái gì. -Thôi thì con nói tiếng Mỹ đi may ra ba còn hiểu nỗi! Ui chao, chợt nhớ ra, chiều ni có hẹn chở gái út đi nha sĩ nữa! Răng của nó hơi vênh tí, mẹ nó cằn nhằn hoài, nên phải cho đi nha sĩ niền lại cho thẳng, năm ngàn đồng cho cái sự đẹp. Thôi thì cũng đáng, nhưng tháng nào cũng y hẹn đến để họ kiểm tra.

Về đến nhà hơn chín giờ rưỡi, con chó sủa ăng ắc, đòi đem đi tắm, bộ lông trắng như bông của nó mà để quá một tuần không chăm thì trông không ra gì. Thôi thì tắm chó, nó mừng cào cào vô chân, móng sắc quá, phải cắt bớt, mắt chừ không còn rõ, lạng quạng cắt vô da làm hắn chảy máu, lại phải băng bó! Chừ thì lạy Chúa cho con nghỉ ngơi. Ừ thì con cứ việc nghỉ. Vô phòng tắm rửa ráy. Con mắt lại cứ săm soi. Sao cái gì đen đen bám vô chỗ này. -Ba à, cần phải clean up! Chùi hả, thì phải mần thôi, có cái gì không lau mà sạch đâu, kể cả linh hồn lâu lâu cũng phải đem ra mà ngó, nếu không được sạch thì cũng phải chùi! -Ba à, con đi học rồi nghe. Tiện thể nhờ ba coi cái phong tắm của con có bị dơ thì ba xịt thuốc tẩy, chiều con về chùi! -Ừ thì con đi đi... lái xe cẩn thận. Thôi thì con nó bận học, học là khó nhất, học là trên hết, ba rán mần mấy cái việc vặt cho. Mười hai giờ!

Chừ thì bụng hơi đói, bà vợ hồi sáng trước khi đi làm có dặn -Anh nhớ hâm nồi nước dùng trước khi chan vô tô nghe, trưa ni ăn bún bò Huế, sau đó để cho nó sôi chút rồi tắt lửa. -Ô kê anh nhớ. Ra nhà bếp, trên cái cao-tờ và trong sin soong chén chưa rửa vì sáng ni bà vợ có khách hẹn sớm! Ừ thì rửa tí rồi ăn chứ có răng mô. Một giờ chiều!

Quá khứ là chuyện đã qua, hì hì, có nhớ lại cũng chỉ để bâng khuâng vài ba phút. Tương lai là chuyện chưa tới, đố ai biết được thế nào, qui sera sera!,có lo cũng bằng thừa. Hiện tại là quà tặng của thượng đế ban cho mọi người, không phải present là hiện tại mà cũng là quà tặng đó ư?!. Cù lần ơi ráng mà tự tại...

Lạy Chúa chừ thì con biết được ngày thứ bảy là ngày của ngài. Con chỉ có được ngày thứ bảy của mình khi con về trình diện trước mặt ngài, mà ngày đó, thú thật, con chẳng muốn.

Tìm trong blog