Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010

Tào LaoThiên Hạ Sự

Từ ngày Phước Oai tiêu cục của giòng họ Lâm bị tàn sát, vì bị nghi giữ trong tay cuốn Quỳ Hoa bảo điển. Lâm Bình Chi tầm sư học đạo, tầm lộn sư, trúng ngay lão sư ngụy quân tử Nhạc Bất Quần, thù nhà không thể trả, lại lạy ngay kẻ thù làm thầy! Lâm Bình Chi vốn con nhà giàu đẹp trai học giỏi, nếu không có biến động gì trên giang hồ thì chắc sẽ trở thành một nam tử hán, theo chân cha hoằng dương được Phước oai tiêu cục. Ai dè sự đời, hễ cứ giữ trong tay của báu, thì thế nào cũng có thằng dòm ngó, sinh họa. Muốn trả được thù nhà thì phải tìm đúng thầy uống đúng thuốc...

Ngẫm đến chuyện nay, vừa qua tổng thống Ba Lan, cùng phái đoàn cấp cao của chính phủ, tất thảy bộ sậu hơn 90 người bị tai nạn máy bay trên đất Nga không ai thoát chết. Chuyến đi của các vị này bề ngoài là đến Nga để dự lễ tưởng niệm 22 ngàn sĩ quan cao cấp của Ba lan bị Stalin tàn sát mấy mươi năm về trước, Liên Sô đã không nhận sự thật này cho đến thập niên chín mươi Nga mới công nhận! Than ôi sự đời sao có sự trùng hợp kỳ lạ đến vậy! Bên trong có chuyện ngoắt ngoéo gì không!

Qua chuyện quê mình, mấy chục ngư dân Quảng Ngãi bị "tàu lạ" tấn công và bắt cóc, đến khi chúng đòi tiền chuộc thì lộ mặt là hải tặc rồi còn gì! Chính là mấy thằng Tàu khựa. Có tránh cũng không được, có kiêng húy cũng không xong. Chơi thì không dám, không đủ sức. Nín thì quá ức, nín thì không sớm thì muộn cũng phải xì ra.

Đến hội nghị ở Mỹ, về cái chuyện cắt giảm vũ khí hạt nhân. Nghe đâu ông Tổng thống Obama trực tiếp mời thủ tướng nước ta sang dự, nhiều người nhạy cảm liên hệ đến cái chuyện vừa rồi nước ta mua tàu ngầm hiện đại, phải chăng có sự dàn xếp nào đó giữa Nga và Mỹ trong cái việc trang bị vũ khí hạt nhân cho tàu ngầm nguyên tử Việt nam để không chế ảnh hưởng của ba cái thằng Tàu khựa xuống vùng Đông Nam Á!

Đọc lại Tiếu Ngạo Giang Hồ mà thương cho cái phận của Lâm Bình Chi! Phải chi tổ tiên giòng họ Lâm không cất cuốn Tịch tà kiếm phổ làm của gia bảo! Phải chi biển đông của chúng ta không có dầu!

Trong thời đại in-tẹc-net ni, Cù lần tui thiết nghĩ khi đi tầm sư cũng nên đường đường chính chính, có học môn võ công gì thì cũng nên nói cho dân nghe với, đừng nên dấu diếm như mèo dấu phân, học võ công để mà giúp dân giúp nước chứ không phải để trị dân vụ lợi.

Mong rằng đừng lạc theo vết xe đổ của anh chàng Lâm Bình Chi!

Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

Đừng tưởng bỡ "Made in USA"

Vừa rồi Cù lần tui đọc báo thấy có ba vị X, Y, Z người Mỹ gốc Việt giàu có, về Việt Nam mần ăn. Không biết ba vị đó mần kiễu chi, nghe đâu đưa hối lộ cho các quan chức, nên bị tố ra tòa, không phải tòa ở Việt Nam, mà tòa ở Mỹ, về cái tội đưa hối lộ cho quan chức nước ngoài! Nghe đâu ngồi gở lịch cũng khá lâu.
Rồi chuyện công ty rặc Mỹ bị ngân hàng thế giới cúp tiền, vì không cung cấp thông tin trung thực, để được trúng cái thầu chi đó ở nước mình.
Cù lần tui sống ở Mỹ này cũng chưa lâu, rùa rùa cũng đã trở thành công dân Mỹ, bổng thấy buồn buồn, xin kể lại cho quý blog -hữu nghe cái chuyện "made in USA" để cảnh giác.
Số là có một dạo Cù tui xin đi làm cu-ly, được nhận vô tập sự để đứng cái máy "pick-up and placement", tạm dịch là cánh tay máy bốc hốt, trong một hãng điện tử chuyên làm các bản mạch điện tử cho xe hơi. Cù tui may mắn được giới thiệu đến một anh chàng người Việt để anh này huấn luyện. Cù tui xin dài dòng một tí về cái dây chuyền sản xuất ni. Dây chuyền  gọi là micro-room. Gồm 5 máy với 5 người điều khiển, và khoảng chừng mười người, chuyên làm những công việc rất đơn giản là gắp những linh kiện mà máy không làm được đặt vào bản mạch. Đầu tiên là in bản mạch, sau đó đặt bản mạch vô máy, program máy, đặt linh kiện vô, a lê hốp, bấm nút máy chạy... bản mạch in ra. Tiếp theo là công việc gắp bỏ thêm bớt bằng tay. Đem vào lò hấp, ra thành phẩm. Việc kiểm tra sản phẩm rất chặt chẻ, như sau: mười bản mạch đầu là để điều chỉnh, bản số mười một, người đứng máy phải mang lên phòng kiểm tra trình, nếu được duyệt mới cho máy chạy hàng loạt, sau 1000 bản, phải đem lên kiểm tra lại một lần... Tương tự như thế cho quá trình hấp cho ra thành phẩm. Người kiểm tra là người có trình độ kỹ thuật cao, tinh thần trách nhiệm cao và tất nhiên lương cũng rất cao!
Thế thì yên cái tâm mà xài rồi, chứ còn chuyện chi mà bàn!
Thưa, nói vậy mà không phải vậy. Vì có cái anh chàng người Mỹ gốc Việt đứng đó! Anh chàng huấn luyện cho tôi, truyền cho ngay tuyệt chiêu quốc hồn quốc túy ngay từ buổi thực tập đầu tiên. Chú phải lanh, OK! Họ buộc mình phải điều chỉnh trên computer, up, down, right, left từng pixel, OK, chuyện này làm sau, 10 bản đầu tiên coi như bỏ, bản 11, chú cứ xài tay, dùng kẹp bằng tay mà chỉnh trên bản mẫu, nhớ đừng cho nó thấy! OK tuyệt! chạy tiếp, rồi từ từ hẳng chỉnh trên máy.
Úi chao ôi, rứa là từ bản đầu đến bản thứ n hắn cứ cho mất độ chính xác đến vô tội vạ! Tội thay cho những ai bốc nhằm chiếc xe có cái bản mạch ni hí!
Cù tui nhìn hắn chằm chằm, bái phục, bái phục... có trời mới biết!
Tui hỏi bà supervice, trung bình mỗi shift ra bao nhiêu bản mạch, bà nói độ 1500. Úi chao, rứa mà shift người Mỹ gốc Việt ra đến gần 5000! Có tăng lương không. Dứt khoát là không. Lương cho cu-ly ở Mỹ là riêng cho từng người, không ai biết mức lương của người khác. Tui là cu-ly mới, lại đang tập sự mà lương cao hơn anh chàng đứng máy đã làm việc hơn hai năm!
Cù tui hãi quá, bèn xin nghỉ khỏi hãng nọ.
Than ôi, cái "tài lanh" đi đâu cũng khó bỏ. Không biết anh chàng nọ đã bị mất việc chưa.Chứ cái hãng nọ thì từ dạo trầm kha kinh tế đã đóng cửa rồi!
Nhân đây xin cảnh giác các bác về cái mạc made in USA!

Thứ Năm, 8 tháng 4, 2010

Chuyện chim

Mùa lạnh về, loài chim di trú, một con chim không may gặp bão tuyết rơi xuống đám ruộng. Anh bò vàng đi ngang, vô tình tương ngay một bãi vào chỗ chim nằm. Nhờ hơi ấm của phân, chim từ từ tỉnh lại và cất tiếng hót. Mèo đang đói, nghe tiếng chim kêu vội kéo chim ra khỏi đống phân và xơi tái!

Bài học:
1) Kẻ vãi phân vào mặt mình chưa chắc là kẻ hại mình.
2) Kẻ kéo mình ra khỏi đống phân có khi là kẻ thù của mình.
3) Đã nằm trong đống phân rồi thì... cấm hót!
4) Kẻ tạp ăn thì dơ sạch không cần biết, đớp cái đã!

Thứ Sáu, 2 tháng 4, 2010

Chuyện 1/4: trở về từ lỗ đen...

Mấy tuần rày, Cù lần tui bị hút vô một trong những lỗ đen của vũ trụ.

Nói có sách mách có chứng nhé: tọa độ lỗ đen ở hệ tọa độ 11 chiều, thân thể tui bé quá nên nếu nêu 11 cặp số với hàng tỉ tỉ số lẻ thì quý thân hữu thêm nhức đầu nhức mắt.
Cù tui đầu tiên thấy mình như không trọng lượng, bay lửng lơ rồi bị hút một cái rô-ộc vô, tui cảm thấy mình nặng dần cho đến khi nặng không dứt chân ra nỗi, tôi biến thành một mặt trời...

Tôi thấy ông tổ của loài người mới sinh ra, ngọng ngọng ngoẹo ngoẹo, tôi thấy Ngô Quyền đang đuổi giặc, Trần Hưng Đạo hét lớn và những thằng giặc tàu chạy rách cả quần. Tôi thấy những thằng đi đêm bán lương tâm, bán đất nước.Tôi thấy nhiều điều trái ngược với những điều tôi được học, bị nhồi..., lịch sử đã ghi... Tôi khóc, mặt trời tan chảy.

Tôi bò lê qua phía bên kia lỗ đen với tốc độ gấp đôi tốc độ ánh sáng, và thật may ....

Cù lần tui trở về đúng ngày 1 tháng tư để nói dốc cùng bạn bè thân hữu vài câu.

Tìm trong blog