Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

Một chuyện ... anh yêu em.

Ở cái tuổi ngũ thập này rồi mà nói chuyện anh yêu em thì nghe sao quá lãng. Xin nói ngay từ đầu đây là chuyện kể, một chuyện có thật, người thật tên thật. Có điều chuyện ấy xảy ra cách đây gần ba mươi năm rồi!
Số là năm đó trường Pleiku chia hai, các thầy trẻ gọi vui là cu một, cu hai. Tôi không may mắn được ở lại cu nào, tôi bị điều về trường huyện khộng rõ lý do, hồi đó chỉ biết phục tùng, lời giải thích cho việc thay đổi chỗ dạy luôn là: theo yêu cầu của tổ chức!
Bạn bè ra trường cùng lứa đa số về trường mới Pleiku hai, ở Trà Bá, cũng có vài thầy cô Bắc kỳ về làm nòng cốt! Không còn nhớ hôm đó tại sao tôi lại ở lại trong khu tập thể của trường Pleiku hai. Khu tập thể của thầy cô còn dư vài phòng nên quý thầy cô nòng cốt cho vài em học sinh con gia đình nòng cốt ở trọ học. Trời mưa, tôi nhớ hôm đó chủ nhật trời mưa và gió, Hằng, học sinh nữ, đang thổi cơm trước hành lang của dãy nhà tập thể, bếp tắt vì mưa. Thầy Chúc, giáo viên  tăng cường, đã có vợ con ở bắc kỳ, dạy lý, thư ký công đoàn, gọi Hằng đem bếp vào phòng thầy nấu tiếp. Ôi tình cảm biết bao, các thầy giáo trẻ thì không bao giờ, bởi vì hồi đó đa số chúng tôi đều sống nhờ bếp tập thể, chẳng có khái niệm chợ búa bếp núc!
Không biết ông tướng nào bày trò bắc thang bằng ghế nhìn lén phòng thầy Chúc. Tôi chẳng nhìn thấy gì nhưng chỉ nghe câu: "...anh yêu em" từ phòng thầy Chúc và tiếng ghế sập cùng tiếng cười vở toang của mấy ông thầy trẻ...

Không có nhận xét nào:

Tìm trong blog