Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Chiếc lá sắp rụng.


-Anh Thanh ơi, tui sắp hết rồi...
Giọng Lâm vốn đã trầm, giờ trầm hẳn. - Có đau lắm không?. - Không đau nhiều, vì từ rốn trở xuống đã bị mất hết cảm giác! Tôi nghẹn ngào muốn khóc.
Tôi chơi với Lâm hồi còn học lớp chín. Lâm lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng thường gọi tôi bằng anh vì tôi ở vai anh phía ngoại. Lâm học trên tôi một lớp khác trường, nhưng hai đứa gặp nhau vì cùng thích làm thơ, thích trở thành nhà thơ. Tôi và Lâm đã từng làm máy in ronéo bắng khung vải, hai đứa đã cùng đi nhặt những ống mực thừa trong các thùng rác của tòa hành chánh tỉnh Quảng Trị, thơ của Lâm và của tôi thời học trò đã từng được in bằng cách đó!
Rồi chiến tranh, mùa hè đỏ lửa 1972, cả tỉnh Quảng Trị cùng chạy loạn. Tôi vào Đà Nẵng, ít gặp lại Lâm, dù cùng học chung lớp với Tuyến là em trai Lâm. Sau đó Lâm và gia đinh vô Sài Gòn. Không gặp nhau sau một thời gian dài, mười năm, hai mươi năm có lẻ, Lâm thành đạt lớn, là kỷ sư, là nhà xuất nhập khẩu gì gì đó.
Hai năm trước tôi ghé nhà Lâm ở Sài Gòn. Bệnh ung thư tưởng đã lành, Lâm vui vẻ tiếp tôi tuy rằng còn yếu. -Nghỉ bớt đi. -Ừ thì anh coi đó, tui cũng giảm bớt việc, nhưng cũng còn phải mần một tí! Ngồi với nhau chưa được một tiếng Lâm tiển tôi về, còn hẹn lần sau ...
Giờ thì sắp hết rồi, chiếc lá sắp rụng, tôi bàng hoàng không chỉ cho Lâm mà cho cả tôi...Thôi mi đi đi, bình an mà đi nhé. Hơn thua được mất xin hãy quên đi, xin hãy tha cho một đời bôn ba...

1 nhận xét:

Haohao nói...

Đang sống thấy cùng lứa làn lượt ra đi mà không muốn sống nửa, dời buồn.Thôi, cái chết cũng là một phần của sự sống mà

Tìm trong blog