Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2009

Kế Võ ... đêm trăng hồng hoang...

Thanh Thanh xanh xanh nhớ nhớ, theo cách nói của Miên Như, mờ mờ. Nhớ tức là mờ mờ. Tuổi quá ngũ thập thì nhớ là nhớ rất riêng, nhớ không phải là sự kiện mà nhớ tâm tư. Mặt trời thì vẫn sáng cho ban ngày, nhưng vẫn có đêm nên vẫn cần trăng, trăng làm mềm đi cái trần trụi của ban ngày... Như là cuối năm thứ ba trong trường ĐH, 1978. Tôi với Nghiêm, Niệm xuôi đò máy về quê Niệm. Cho đến bây giờ, sau hơn ba mươi năm tôi vẫn còn nhớ như in cái đêm trăng ở Kế Võ. Chúng tôi ăn tối ở nhà Niệm rồi cùng hai em gái của Niệm ra bãi biển. Mẹ của Niệm không quên bắt chúng tôi mang theo mấy gói xôi để ăn khuya. Trăng thật tuyệt vời, không biết thằng Nghiêm có ý tưởng quái đản gì không, chứ riêng tôi thì hoàn toàn... như trăng (tiếc thật!). Chúng tôi đào cát thành hai cái hố lớn, một cho hai em của Niệm, một cho ba đứa tôi. Nằm nói chuyện lan man mông lung, thả hồn theo trăng, theo biển. Tôi ngủ lúc nào không hay. Tỉnh dậy khi nghe tiếng hò dô, hò dô kéo lưới. Khoảng ba bốn giờ sáng. Ba thằng chúng tôi để hai đứa em gái đó, ra coi kéo lưới dưới trăng. Nghiêm muốn cùng xuống kéo, nhưng Niệm bảo muốn kéo lưới chung với họ thì phải ...cởi truồng. Ba thằng tôi, hồi đó như chẳng sợ thằng tây nào, đồng cởi truồng, dấu quần dưới cát và lội xuống nước. Hò dô, hò dô... kéo. Nếu chuyện chỉ như thế thì ... thôi. Đang hò dô bổng chúng tôi nghe tiếng gọi của hai cô em gái trên bờ. Thằng Niệm hét to, đứng đó đừng lại gần, anh lên ngay. Lên bờ, trăng mờ, tìm đâu ra nơi chôn... quần. Mà hai đứa em nào có hay chúng tôi đang trong cảnh hồng hoang! Tôi đã qua rất nhiều đêm trăng rừng, biển, phố... nhưng đêm trong như trăng ở quê Niệm thì không còn. Tôi đã để qua đi một điều gì? Thế mà hay.

Không có nhận xét nào:

Tìm trong blog