Chủ Nhật, 2 tháng 5, 2010

Đô vật

Môn võ này, Cù Lần tui không kham, vì thể hình không đạt. Tuy hồi trẻ cũng mày mò biết vài miếng judo. Nhưng Cù tui muốn "tham lụn" để giúp quý blog-hữu tránh ngón đòn này...
Đô vật hay còn gọi là... tiền hành. Sống ở trên đời, tui có thể khẳng định một câu, có thể có giá trị tuyệt đối, là không ai khỏi có lúc bị tiền hành, kể các các bậc tu hành... chưa thành chánh quả! Dành dụm được năm triệu tháng này, tháng sau cố gắng thêm mươi triệu để ngắm nghé chiếc xe mới. Có được dăm ngàn đô cất trong tủ, cố gắng làm sau thành mười ngàn để sửa lại cái nhà. Dành dụm được mươi triệu, chưa đủ xây cái kim tỉnh, thôi thì xin con cháu thêm vài triệu để xây cho xong cái chỗ nằm ngủ ngàn thu! Những nhu cầu này thật chính đáng, thật cần thiết. Có nhu cầu thì có phấn đấu, có vươn, có bươn, thì xã hội mới tiến, mới có phố có phường, có xe hơi, có nhà lầu, có xí nghiệp, có cảng, có sân gôn, có hỏa tiển, tầu bay, tàu lặn ... vân vân và vân vân. Thế thì có chi mô để mà "tham" với "lụn"  rõ là ông Cù lần!
Tui có một anh bạn trẻ hơn tui một con giáp, lý "lụn" thì cũng giỏi. Chuyến này tui mần cho đến hết cái hạn lease (thuê) là tui ngưng, dành thì giờ chăm sóc hai đứa nhỏ. Rứa thời hạn đó là mấy năm? Năm năm. Ui chao ui, năm năm nửa thì con chú hắn đâu cần chú chăm, khi nớ một là hắn chăm cho chú hai là chú không còn con để mà chăm nữa! Một anh bạn khác cũng giỏi "kế hạch". Tui và vợ cố gắng cày để trả off cái nhà. Rứa thời hạn là bao lâu? Ba chục năm, nhưng tui cố trả xong trong năm năm. Ui chao ui! Khi mần "lon" (mượn nợ ngân hàng) người ta đã tham khảo đủ mọi điều, căn cứ trên thu nhập, khả năng, sức khỏe... Tui cà rởn: Chắc khi trả xong nợ nhà, chú mày phải đổi chỗ ở. Không anh, tui đâu có thích thay nhà.  Ý tui nói là chú mi không cần nhà nữa. Anh nói răng lạ rứa. Chơ chú mi cày kiểu nớ, năm năm nữa chú mi có còn sống mô mà ... ở!. Đồ Cù lần, phi thực tế, sống chi mà như ở trên mây trên gió!
Không, xin thưa: tui rất thực tế. Bạn nói đi cày để lo cho tương lai con cái, nhưng tui hỏi: Bạn không lo cho con ngay hiện tại, thì hỏi còn tương lai đâu mà lo với lắng! Bạn không chăm sóc cho vợ bạn, suốt ngày áp với phe, chơi đô vật, thì ông hàng xóm nghèo nghèo kia sẽ giúp bạn chăm cho vợ bạn ngay bây giờ đấy! Hôm nay, con bạn thích học võ, học đàn, học họa thì nên cho chúng đến lớp ngay, dù bạn phải mất thì giờ đưa đón, hay có khi phải ngồi chờ cho chúng học xong. Đừng bắt chúng chờ đến năm sau ba rảnh cái đã rồi ba đem đi học. Năm sau! có thể năm sau hay tháng sau, bạn có dọa đánh đi nữa chưa chắc chúng đã còn cái ham muốn tốt đẹp đó!
Ông toàn nói dốc, thế ông có bị đô vật không? Bị nó vật hoài, nhưng thường thì tui không bị bại. Bởi tui ngộ được hai chữ tự tại. Bởi tui biết nếu vật với đô thì tui chắc chắn là không thắng nổi, nên khi có rủng rẻng mấy đồng trong túi là tui nghĩ kế ... diệt hắn ngay. Ui chao! Ông Cù Lần nói dóc!
  

1 nhận xét:

Papillon nói...

Tâm sự của một người bị đô nó hành cho oải cả người...
Diệt tham sân si chứ đừng diệt đô. Diệt đô không khéo đoi sắc đó nghen!

Tìm trong blog