Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011

Bốn đánh một, không chột cũng què

(Chùm bài viết về võ sĩ Thanh Ròm)
Vì thế nên khi thấy bốn thằng nhào vô đánh một thằng, tôi vì cái máu anh hùng rơm, kiến ngãi bất vi vô dõng giả, vội la lớn oai vệ: - Dừng tay! Mà bọn chúng dừng tay thật. Chúng biến thật nhanh, để rồi lúc tôi vừa ra khỏi cổng trường, bốn thằng khác to cao hơn nhào vô đánh tôi. Bây giờ thì chẳng có thằng nào "kiến ngãi bất vi" cho tôi nữa cả!
Một chọi bốn, ừ thì chơi! Lệnh Hồ Xung lúc bị trọng thương, một mình đã từng hạ mười cao thủ! Bọn chúng nhào vô tính ôm vật tôi xuống, không biết bằng cách nào tôi tháo khỏi tay của hai thằng ôm, mặt của một thằng chảy máu. Hai tay tôi khuấy vòng tròn liên tục, không chịu chạy mà lừ lừ tiến thẳng tới thằng mang mặt máu! Ba thằng còn lại, mặt tái mét không đứa nào dám nhào vô, tôi như người lên đồng bước chầm chậm bằng mũi bàn chân, chuẩn bị tầm cho cú song phi quỷ khốc thần sầu của mình thì đùng một cái, cả bốn thằng ù té chạy! Mấy thằng cắc ké đứng nhìn đều ngẩn mặt ra. Chẳng lẽ chúng đoán biết cú đá bay từng làm sập chuồng gà, gãy giàn mướp của tôi sẽ hạ gục chúng!
Tôi chùng hẳn người sau cơn căng thẳng tột độ! Quay người lượm sách vở bị bọn chúng giật rơi. Vừa đứng lên thì trước mặt tôi là Cầu, anh này là người cùng xóm, chỉ biết nhau nhưng chưa hề quen, Cầu học trước tôi một lớp ở trường Thánh Tâm, là trưởng tràng của lò võ Hạnh Hoa do anh Hoàng hướng dẫn. Không biết Cầu ra oai cách nào mà lũ cào cào châu chấu co cẳng chạy, chứ chẳng phải chúng ngán tôi!
-Can chi không?
-Không.
Chúng tôi cùng về và không nói thêm câu nào. Nhưng tôi âm thầm cám ơn giải vây của Cầu dạo đó. Khi viết những giòng này không biết Cầu còn sống không, vì một dạo tôi nghe tin Cầu bị nạn liệt người.
Sau này tôi biết Trần Kiềm (em nhạc sĩ Trần Tích) vì xích mích gì đó với Trần Tiền (Phương Sơn) nên kêu băng vô đánh hội đòng, tôi vì "kiến ngãi bât vi" mà bị vạ lây!
Dại dột thay thời thiếu niên, mà cũng hạnh phúc thay thời niên thiếu! Lớn dần lên thằng người trong tôi đâm chai sạn. Mắt tôi thấy, tai tôi nghe nhiều sự bất công mà tay chân tôi không máy đông, con tim tôi không một chút nhói đau! Bỉ ổi thay cho cái khôn lớn của thằng tôi!

2 nhận xét:

Mien nói...

Ừ bài viết ni rất được. Bốn thằng đánh một thì không chột cũng què huồng hồ chi chừ 14 thằng đánh một thì đương nhiên là bị chật lẫn bị què dzồi. Mien

Đoàn Minh Phú nói...

Chùm bài viết VÕ SĨ THANH RÒM mình có đưa lên trang blog của mình. Sau đó trang blog của Nguyễn Hoàng Sài Gòn đăng lại. Click chuột vào đường link sau để xem :
VO SI THANH ROM
http://vn.360plus.yahoo.com/trunghocnguyenhoang

Thầy Đỗ Tư Nhơn có để một "còm" sau bài viết trong blog của mình. Chị Tuyết Mai (vợ anh Lê Ngọc Phái) chủ biên HQN, có mail đến mình, đề nghị cho tập san HƯƠNG QUÊ NHÀ của BLL NGUYỄN HOÀNG SG Xuân Nhâm Thìn 2012 sắp tới - được đăng bài này

Tìm trong blog