Thứ Năm, 21 tháng 4, 2011

Nhân ...Quả

Cú đấm 40 năm trước và bàn tay bây giờ...
(Viết nhân anh bạn Đoàn Minh Phú gọi tôi là võ sĩ Thanh Ròm)
Tôi mê võ từ lúc tôi mê đọc truyện kiếm hiệp. Nhà tôi nghèo nên chuyện đến võ đường chỉ là trong mơ. Tôi tự tập qua học lóm và đọc sách, nhưng tôi vốn quá mê nên tập rất chuyên cần. Tôi trồng trụ gổ bọc rơm và đấm đến nát rơm và gãy cả trụ gổ! Cú song phi của tôi dạo đó được các bạn cùng lứa cho là thần sầu, tôi đá vượt cao quá đầu cả cánh tay và từng đá gãy cả giàn mướp. Hồi đó mẹ tôi nhận mở mắt thép gai cho người ta làm gióng gánh nước và đan bội, nên chiều nào dẫu mưa hay nắng, tôi cũng phải uốn thẳng gần nửa cây số dây thép và cắt ra từng doạn. Do vậy bàn tay tôi ngấm bột sắt trở nên đen sì. Tối đến tôi lại tập đấm vào bao đựng muối nữa! Hai bàn tay tôi trở nên cứng như thép và gần như mất cảm giác! Mấy đúa bạn cùng học lớp đệ ngũ Nguyễn Tri Phương của tôi thằng nào cũng ngán, dẫu có đứa lên đai đen thái cực đạo, có đứa học võ ta bên võ đường Bạch Hỗ. Thỉnh thoảng tôi biểu diễn đấm vào tường lớp học đến tróc vôi mà tay tôi không hề hấn gì! Mấy thằng nhóc bảo tôi có võ Thiếu Lâm! và biết thiết sa chưởng! Thỉnh thoảng tôi đạp xe về Bao Vinh học lóm võ ta từ Trần Hữu Cánh, cũng có lúc tập đấu với anh chàng to lớn này, nhưng chưa bao giờ tôi biết đánh lộn...
Cho đến khi tôi về học Nguyễn Hoàng, 1971. Hôm đó chưa phải ngày chính thức khai trường, chiều có trận đấu bóng rỗ, tôi không nhớ là đi cùng với ai đến xem. Tôi chứng kiến cảnh bắt nạt của học sinh lớp trên với lớp dưới, thằng lớn buộc thăng nhỏ phải giao ra cây viết pilot đang cài trên túi áo. Tôi nổi máu anh hùng rơm bèn nhảy vô can thiệp, thằng lớn không nói không rằng, trả cây bút lại cho thăng bé ngay, tôi tưởng bở. Bổng nghe ai đó nhắc:
-Chạy đi, mi đụng băng trụ điện 192 rồi đó!
Tôi có biết băng đảng chi mô, nên điếc chẳng sợ súng! Quả nhiên vài phút sau một thằng to cao nhảy tới nhìn xoáy vô mặt tôi, và tung ngay cú móc quai hàm. Hoàn toàn không có kinh nghiệm đánh nhau theo kiễu giang hồ, nhưng do tập nhiều nên phản xạ, tôi gạt được tay của hắn và tung trả quả móc hàm y chang! Một tiếng "bóc"rất giòn, quả đấm thép cuả tôi ghim ngay hàm địch thủ, và theo đà gạt, hắn té sấp xuống nền bê tông của sân bóng rỗ. Ai đó nhắc tôi:
- Chạy đi, bọn hắn đánh hội đồng đó!
Tôi không hiểu nên cứ đứng trơ như tượng thủ thế. Thầy Lê Phán chạy lại và gọi tôi vô phòng giám thị. Tôi thuật lại mọi chuyện, thầy bảo tôi ở lại trong phòng một lúc. Có lẽ thầy lo cho tôi, nên để bọn chúng giải tán mới cho tôi về. Sau này tôi biết thằng lãnh quả đấm đầu tiên của tôi là Thành "loa", "sĩ quan" trong băng 192!
Bốn mươi năm trước bàn tay phải của tôi là sắt nguội, lần đầu xuất thủ đã hạ gục địch nhân. Bây giờ bàn tay phải của tôi bị đau nhức! Cái nhân ngày xưa tôi gieo bây giờ ra quả! Tôi đã làm đau đớn một người, một con người, nên giờ tôi phải gánh cơn đau thực của thân xác. Cũng có thể không phải chỉ vì một nhân này, còn nhiều nhân nữa, tôi sẽ cố ôn lại, nhưng nếu tôi kiểm soát được nhân thì ... tôi hóa thánh nhân!

Không có nhận xét nào:

Tìm trong blog