Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2011

Vì bạn...

(Chùm bài viết về võ sĩ Thanh Ròm)
Quảng trị cuối năm 71 bắt đầu lộn xộn. "Hội mùa xuân" là đặc san xuân cuối cùng của trường Nguyễn Hoàng trên đất quê. Tôi chưa hết vui vì được giải truyện ngắn thì chiến tranh ập đến. Cậu Dũng của tôi thôi mặc áo rằn ri, cậu ghé nhà vói bộ đồ đen, súng nhỏ ép nách. Cậu cho tôi hai viên đạn M16 gắn sẵn trong hai ống nhỏ, chỉ cần kéo chốt là ... đoằng! Cậu bảo cho cháu để phòng thân. May mà tôi chưa bao giờ sử dụng đến!
Mùa hè đỏ lửa đến như ác mộng, gia đình tôi chạy giặc lòng vòng để rồi cuối cùng vô ở trại tạm cư Non Nước, Đà nẵng. Trường Nguyễn Hoàng lại mở cửa. Đó hình như là câu lạc bộ của của lính Mỹ, cửa lớp xẻ tạm trên vách gỗ, phên tre đan là tấm ngăn giữa lớp này và lớp khác, học sinh phải đem theo ghế ngồi. Ngồi lớp này nghe rõ tiếng thầy cô giảng ở hai lớp bên cạnh, thấy rõ cả chân thầy bước!
Tôi vào lớp mười ban B với trường lớp quá thiếu thốn như thế. Trường ty nạn!
Lại lan man rồi...
Hôm đó Du thịt không biết xích mích gì đó với đứa nào trong lớp, thế là băng nhóm lại kéo vô sinh sự. "Lại", vì nhiều lần các băng nhóm vô trường, vô lớp tôi hoành hành. Có lẽ quý thầy cô cũng biết nhưng chắc cũng có cách gì dẹp nổi, nên đành lơ! Bọn tôi học trò mặt trắng, tay không, có ai dám ra mặt chống lại! Có lần tôi tức điên người khi chứng kiến hai thằng cắc ké dám nhảy lên bàn, đá thẳng vào mặt Nghiêm lớp trưởng và anh này dù to con nhưng vẫn ngồi yên chịu đòn!
Nhưng hôm nay thì hết nhịn nỗi rồi! Mắt thằng Du chảy máu, thằng du côn ngay cú đầu đã chơi ngay đòn ác, dùng song chỉ đâm vào mắt bạn tôi. Phước, Thành, Du và tôi ngồi cùng một bàn. Phước quay hỏi tôi. Trả lời gọn lỏn:
-Chơi!
Chiếc ghế gổ ngồi học biến thành vũ khí, Phước chơi ngay vào mặt một thằng khác nhào đến đánh hội đồng! Hỗn chiến bắt đầu, nói là hỗn chiến nhưng ngoài bốn thằng tôi thì cả lớp chạy hoảng trước một băng bảy tám tên du côn. Chỉ có Hoàng Văn Ân là đánh hỗ trợ! Không biết tại sao tôi còn bình tỉnh để tìm thằng đầu đảng, liếc mắt ra cửa, tôi thấy hắn đứng vòng tay, nhìn vào chỉ huy bọn tép riu! Tôi nhảy vội ra ngoài, vổ vai hắn và kê ngay cú thôi sơn như trời giáng vô cắm, cú thứ hai làm hắn lảo đảo, hắn hét lên:
-Rút!
Thế là nguyên băng của chúng biến rất nhanh. Bốn đứa tôi cũng vội dọt, bỏ ngang giờ học tiếp.
Chúng tôi chạy về nhà Phước, chỉ cách trường trăm mét. May hôm đó mẹ của Phước đi vắng. Bốn thằng bàn với nhau là tử thủ! Song căng giường bố, gậy cho ba thằng bạn, còn tôi thủ cây rựa cùn cán dài. Nhìn ra đường thấy rợn người như trong xi-nê, bọn chúng gần hai mươi đứa,có đứa trên xe lăn! hung khí trên tay đang tiến về phía chúng tôi! Nỗi sợ lớn nhất của tôi là phải bỏ học chứ không hiểu sao mà tôi chẳng ngán bọn này tí nào!
Thằng đầu đảng một mình tay không tiến về phía cửa nhà, đe dọa:
- Thằng nào chơi tao hồi nảy mau bước ra kẻo tao đốt nhà!
Bọn chúng dám làm thiệt chứ chẳng chơi, nghĩ vậy nên tôi bước ra khỏi cửa, vạch một đường giới hạn, rồi dõng dạc:
- Tui đây, ông mà bước qua vạch này thì cây rựa ni đổi thành màu đỏ!
Quả thật lúc đó tôi không dọa, nếu thằng này dám nhảy tới thì có lẻ có án mạng thật rồi!
Hắn lừ lừ mắt như đo lường, tính toán, nhưng không dám bước tới. Tôi không còn chút sợ hãi. Đứng yên chờ diễn biến. Bổng tiếng còi hụ đột ngột vang lên, hai xe cảnh sát xuất hiện, mấy ông cảnh sát dã chiến tay khiên, tay dui cui nhảy nhanh đến tóm bọn chúng. Cả bọn chạy tứ tán. Bọn tôi lủi nhanh vô nhà và đóng cửa. Tôi nhớ là có ai đó gọi chúng tôi qua trường viết tường trình. Có lẽ ai đó trong trường đã gọi cảnh sát đến giải quyết.
Không hiểu vì sao mà những ngày sau đó không có ai đến quấy rầy bọn tôi nữa. Vết rách trên mắt của Du cũng đã lành. Tôi và Thành luôn đi về cùng với nhau để tiếp cứu, đứa nào cũng mang sẵn dây nịt da bảng lớn phòng thân. Tôi tập đánh nhuyển tiên từ dạo đó! Không biết có phải thấy cần để tự vệ hay không mà Du theo anh Lưu tập võ Thiếu Lâm! Hắn học mau tiến, liên hoa, hỗ quyền, xà quyền hắn đều múa được! Có điều hắn không biết đánh lộn bao giờ!
Bốn thằng bọn tôi thân nhau hơn...
Sau này khi thêm một số tuổi, tôi càng thấy rõ thêm rằng con người ta nếu thắng được sự sợ hãi thì trở nên mạnh, người ta chết là do sợ chứ chưa chắc đã do yếu tố bên ngoài.
Thêm một số tuổi nữa thì tôi đâm ... sợ. Thân này dẫu ra răng đi nữa cũng không thể làm liên lụy đến thân nhân. Tôi từ sợ đâm ra hèn...
Thêm một số tuổi nữa tôi đi trốn tôi, tôi không đến nỗi phải đào hố mà hét..., nhưng tôi trốn mình bằng cách cho mọi sự đều là ... sự thường.
Thêm một số tuổi nữa tôi đâm khinh người, tôi cho rằng những kẻ giống tôi thời trai trẻ là những thằng khùng điên.
Lại lan man nữa rồi...

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Rat xung dang la 1 vo si du la hoi rom mot ty

La Thụy nói...

Đúng là có một thời để nhớ ! Võ sĩ Thanh ròm còn phải viết thêm về một thời để yêu nữa chứ !

Tìm trong blog