Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

Chuyện chó

"Chuyện chó gì cũng làm, mà chuyện gì cũng làm không ra chó gì"
Nhân đọc một bài báo về chuyện quản lý chó ở đất Sè Goòng, Cù lần tui nhớ được cái câu kết "độc" trên. Xin kể vài chuyện có thật mà Cù Lần tui kiến mục sở thị ở Mẽo về chó.

1.Tui vô lớp tiếng Anh dành cho người nước ngoài, thấy không khí có vẻ khang khác, như u trầm, học sinh đang chuyền nhau tấm thiệp. Hôm nay sinh nhật người nào chăng? Hay là đám cưới, đám tang ai. Tấm thiệp đến chỗ tôi, ai cũng có ghi ngắn gọn vài câu và ký tên, Cù lần tui cố gắng đánh vần và hiểu ra đại để là: chúng tôi thành kính phân ưu cùng Bà (cô giáo) vì sự mất mát to lớn: con chó của bà đã qua đời. Cù tui tá hỏa, ui chu choa, Chời ơi, tưởng cha chết mẹ qua đời chi. Tui không biết phải mần răng, đành ghi xuống sorry... Hôm đó cô giáo nghỉ để đưa đám con ki ra nghĩa trang chó.
2.Tui đang tìm chỗ đậu xe trong bãi thì nghe tiếng còi hụ đinh tai nhức óc. Chết cha, bị "mấy ổng" thổi rồi! Mình có phạm luật giao thông không hè? Cái bệnh sợ cảnh sát nằm trong gen của người Việt làm tôi lên máu. Nào xe cứu thương, xe chữa lửa, xe cánh sát, nháy đèn, hụ còi... Chắc là tai nạn giao thông nghiêm trọng, hay là đại hỏa hoạn, hoặc chăng khủng bố, săn bắt cướp. Tui hoàn hồn, vì không phải cảnh sát rượt theo mình. Đậu xe, vô chợ liền, vì tui không dám tò mò. Bổng nghe trên hệ thống truyền thanh của chợ: người nào để chó trong xe, mời ra ngay. Thì ra ai đó đã để con ki của mình trong xe, không người canh! và ai đó thấy vậy bèn gọi cảnh sát!
3.Con gái nhỏ tui thích nuôi chó, năm nào đến mùa nôel nó cũng viết thư cho ông già Santa xin cho được một con chó. Tui thương con lắm, nhưng đành lơ, vì tui biết lắm nỗi nhiêu khê khi rước một chu ki về nhà. Em rể tui thì cầm lòng không đặng với con gái, bèn ra tiệm bán thú vật nuôi, mua chó cho con. Tưởng dễ như đi xin chó con ở quê mình, ai ngờ phải ký bao nhiêu là tờ là giấy: nào cam kết, nào lịch chích ngừa, lịch khám định kỳ, nào khai sinh, đặt tên...Mua chú cún nhỏ đâu hết 700 đô, lại phải mua chuồng, mua thức ăn, mua đồ chơi, tổng cộng đâu cả ngót nghét nghìn đô! Hai đứa cháu tôi, mừng như là mẹ mới sinh thêm em bé. Nào lo cho ăn, lo tắm, lo đem chó đi ỉa, dẫn chó đi chơi... Được đâu một tháng thì bắt đầu nghe tiếng than thở: này Tí, Ba không có thì giờ đâu nhé! Con phải biết tắm cho chó chứ, con phải và con phải... Con ki như cũng không chịu nỗi những tiếng than thở của những người từng cưng mình như cưng chó, nên đành nhảy khỏi chuồng ra đi không hẹn ngày về...

Chuyện chó gì cũng kể, mà kể không ra chó gì! Xin các blog-hữu đừng mắng Cù lần tui như vậy nhé! Tui đang đề nghị các nhà viết từ điển thêm vô cái chữ "cẩu phẩm", vì xem ra có khi, có nơi trên cái địa cầu này người ta tôn trọng cái cẩu phẩm còn hơn cái "nhân phẩm" ở quê tui.

Không có nhận xét nào:

Tìm trong blog