Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2009

Tuổi thơ và thần thọai


Năm ngoái, trong một buổi hội thảo của các bậc phụ huynh lớp giáo lý thiếu nhi, tôi đã độp khá nặng một vị tu sĩ vì thầy này đặt vấn đề: tại sao chúng ta khi tặng quà giáng sinh cho các em nhỏ, lại bảo với chúng rằng đây là quà của ông già Noel. Tại sao không nói thẳng với chúng đây là quà của ông bà cha mẹ mua cho. Như vậy là chúng ta đã nói dối với trẻ con…


Tôi đã độp rằng: Tuổi thơ gắn liền với cô Tấm, ông Bụt…Nói thật với chúng rằng không hề có Thạch Sanh, chẳng có ông già Noel… là chúng ta đã giết tuổi thơ…

Tôi thoáng chút ân hận, liệu có nên độp một vị thầy tu như vậy không. Rồi sau đó tôi quên…

Năm nay, đọc tờ báo lá cải có chuyện nầy hay hay, bổng nhớ lại chuyện năm ngóai và thôi ân hận…

Thùng quà không người gởi

Tại miền nam nước Ý, người ta còn kể chuyện về “Chiếc bong bong màu hồng”.

Chiếc bong bóng này là kết quả của sự bòn nhặt và tiết kiệm từng xu của Bep-pô, một em bé lên tám. Hôm ấy khi các em cùng lứa tuổicắp sách đến trường thì Bep-pô chạy nhanh lên đỉnh đồi thả chiếc bong bóng cho bay lên không trung. Cùng với chiếc bong bóng, Bep-pô cẩn thận cột theo bức thư nó đã nắn nót víêt từng chữ như sau: “Chúa ơi, vài tuần nữa con sẽ có một đứa em. Gia đình con đã có sáu anh em. Nhưng cha mẹ con nghèo lắm. Nhà cửa chật chội và không có đủ giường chiếu nên chúng con phải ngủ chung ba đứa một giường. Lần này con không xin gì cho con, nhưng con xin Chúa cho đứa em sắp sinh của con một ít quần áo và tả lót. Quần áo cũ đã xài rồi cũng được. Nhà con ở số… đường… làng A-côlê miền nam nước Ý. Tên con là Bep-pô.”

Sau khi thả , Bep-pô đứng nhìn mãi cho tới khi chiếc bong bóng mất hút trong mây nó mới thơ thẩn về nhà.

Sau đó là những giờ phút chờ đợi hồi hộp nhất đời của Bep-pô. Nhưng nó vẫn tiếp tục cầu xin và hy vọng. Sáu ngày nặng nề trôi qua. Rồi một buổi trưa đang lúc chới với các trẻ em trong xóm, nó thấy nhân viên bưu điện mang vào nhà nó một thùng quà.

Bep-pô nhanh chân chạy về nhà và nghe cha nó nói lớn với nhân viên bưu điện:

- Chắc anh nhầm rồi. Tôi đâu có ai quen ở Ri-vô-gô.

Người trao bưu phẩm phân trần:

- Món hàng đề tên và địa chỉ ở nhà ông, nếu không phải gởi cho ông thì còn cho ai nữa!

Cha của Bep-pô trả lời:

- Thôi đi ông ơi, nhận hàng không phải của mình để rồi mang thêm phiền phức sao? Làm gì có tiền mà bồi thường.

Thấy câu chuyện dai dẳng, Bep-pô đánh bạo chen vào:

- Thì bố cứ mở ra xem, nếu không phải của mình thì gởi trả lại cũng được thôi.

Thùng đồ được tạm thời mở ra để xem thử, và người ta thấy tòan đồ trẻ sơ sinh. Nào tã, nào băng rốn, nào những chiếc áo nhỏ tí…Đôi mắt của bố mẹ Bep-pô bừng sáng lên. Bep-pô vui như ngày tết, vui hơn nữa là người gởi không đề địa chỉ nên không thể gởi trả lại. Bep-pô chạy nhanh ra ngọn đồi nơi nó đã thả chiếc bong bóng sáu ngày trước. Đến nơi nó ngước mặt nhìn trời, miệng thì thầm nói: “Chúa ơi, con cám ơn Chúa!”.



Liệu chúng ta có nên nói thật với Bep-pô rằng, chẳng có Chúa nào gởi cho con thùng quà đó cả. Có ai đó đã nhặt được bức thư của con và đã gởi cho con đấy thôi….






1 nhận xét:

Mien nói...

Không phải nhận xét, mà là xin Cụ cho Lang thang copy mấy cái Web Cụ đã sưu tầm được để Lang thang trang trí cho cái Lốc của Lang thang cho nó rờm rà thêm một tý kẻo người ta đến thăm thấy chẳng có chi ốt dột. Mong Cụ thông cổm.

Tìm trong blog