Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009

Bạn bè và những bài thơ quên

Sáng nay ghé thăm nhà DQV, ngạc nhiên không ít khi Miên Như còn nhớ mấy câu lục bát của mình, cám ơn bạn rất nhiều, mình như bất chợt gặp lại cái thằng tôi quen thật quen ngày trước:


Vì còn một chút lang thang

Nên chân còn dẫm lá vàng run chân

Vì còn một chút ái ân

Nên tim còn dệt mấy vần thơ điên

Vì còn giọt nắng cuối hiên

Nên chưa tỉnh giấc như miên mộng dài

Vì còn để lại dấu hài

Nên lòng còn tưởng bồng lai Giáng Kiều

Vì chăng còn một chữ yêu?

Trong bài tào lao thiên mạng viết về lớp cũ, cám ơn Miên Như cũng đã nhớ một đọan lục bát:

Kỷ niệm nỗi nhớ khôn cùng

Trông về kỷ niệm mịt mùng thời gian

Xa xăm vọng một tiếng đàn

Bài ca xưa ấy chợt lan kín hồn.

Hồi học năm thứ ba đại học, Bùi Xuân Ngọan đã làm mình ngạc nhiên đến cảm động khi Ngọan đọc nguyên bài thơ mình viết năm lớp 12 để câm lặng tặng cô bạn gái trong lớp, bài thơ đó bây giờ mình không còn nhớ và Xuân Ngọan bây giờ ở đâu…

Mình đã viết khá nhiều, cho nhiều người. Liệu có còn mấy người như Miên như Ngọan.

Cám ơn cuộc đời, cám ơn bạn bè còn lưu trong ký ức một vài kỷ niệm về tôi…

2 nhận xét:

haovanphong nói...

Anh em chỉlà bạn bè bất đắc dỉ, bạn bè chính là người hiểu ta, bạn bè không hiểu ta thì không phải bạn bè, anh em không hiểu ta cũng là anh em, vừa hiểu ta, vừa là người ruột thịt thì có mấy!

Papillon nói...

Nick thì treo chữ cù lần,
Khôn ngoan nghịch ngợm ai hơn được nào?
Đến thăm chẳng lẽ không vào?
Thôi thì viết vội đôi câu tặng Thầy...

Papillon

Tìm trong blog