Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2009

Hà ...ơi

Hồi đó tôi quen Hà qua Ái Hoa, nhưng Hoa "biết" tôi, nên tôi quen Hà. Hà học ban A còn tôi ban B, chung trường nhưng không chung lớp, nhưng chúng tôi có cái chung rất thân thiện là chung trường cũ Nguyễn Hoàng. Tóc Hà hồi đó dài lắm, dài đến nhượng chân và tôi cũng đã biết ngắm mỗi lần tan học, lúc Hà đạp xe phía trước còn tôi theo sau. Thỉnh thoảng Hà bị bọn con trai nghịch xả xi lốp xe, tôi cũng biết đem xe nàng đi bơm hộ, nhưng khi đến tiệm xe đạp thì nàng dành, làm tôi đứng ngẩn tò te...Nhà nàng ở phố, nhưng cuối tuần Hà thường qua thăm nhà dì nàng bên kia sông Hàn, nhà tôi cũng ở phía đó. Hà đòi vô nhà tôi thăm, nhưng tôi từ chối. Qua phà, tôi cũng biết phải dẫn xe nàng qua trước rồi mới đến xe mình, nhưng tôi chưa kịp làm thì nàng đã lẹ tay dẫn xe giúp tôi... Tôi cũng biết làm thơ, bài thơ tôi viết bâng quơ về mắt và lá, mắt nàng và lá cây trên đường tan học, (không biết làm sao mà Bùi Xuân Ngoạn còn nhớ, cậu này còn nhớ và đọc lại cho tôi hồi tôi học năm 3 đại học). Thỉnh thoảng Hà có nhờ tôi giải toán, tôi cứ lần lần lữa lữa... Tôi thích trương Phan Chu Trinh có lẻ là do thích thấy Hà mỗi lần đi học, tôi âm thầm viết thư tình cho nàng lúc nào không nhớ, nhưng tôi nhớ tôi viết về một dòng sông, dòng sông suối tóc của nàng, thư tình tôi viết trong nhiều tháng, cho đến một ngày, tôi muốn trao, thì chiến tranh ... 1975. Tôi đến trường lần đó, không biết là lần cuối. Dân Huế, Quảng Trị tràn vào đầy trường. Tôi đau đớn. Tôi như người mất hồn, đi tìm ba tôi ở bến tàu, gặp ai đội mủ đen tôi cũng hỏi và nhận được câu trả lời tương tự, chắc là vào sau, không rõ...Gia đình tôi về Quảng trị sau đó với may mắn không mất người thân. Xe chạy qua sông Hàn, tôi bổng dưng gọi Hà ơi... Hà ơi. Cuối năm thứ nhất ở trường ĐHSP Huế, dường như, rất mơ hồ tôi thấy Hà cùng anh trai là anh Sang trong cư xá sinh viên. Cho đến bây giờ tôi vẫn mơ hồ: Hà đến đã tìm tôi ?...

Không có nhận xét nào:

Tìm trong blog