Bà ơi cháu rất yêu bà
Đi đâu bà cũng mang quà về cho
Hôm qua có chiếc bánh bò
Bà chia cho cháu phần to nhất nhà
Mỗi lần cháu chạy chơi xa
Má cháu có đánh thì bà lại can
Bài học thuộc lòng hồi tiểu học, đến nay tôi vẫn nhớ. Bà tôi là thế đó. Tôi còn nhớ hồi đó tôi học đệ ngũ trường Nguyễn Tri Phương Huế, nhà tôi ở chân núi Ngự Bình. Trời mưa vào giờ tan học, bà tôi lặn lội đi bộ từ nhà đến trường để đem áo mưa cho tôi mặc, bà tìm ra tôi giữa gần ngàn học sinh, không là chuyện dễ. Thế mà bà đã làm.
Những câu ca dao mà tôi biết bây giờ là do bà truyền lại, bà thương tôi một cách lạ lùng, cho riêng tôi ăn, dành phần ưu tiên cho tôi lớn nhất trong bầy cháu nội ngoại...Sau năm 75, nhà tôi rơi vào cảnh túng quẩn, tôi cố gắng tiếp tục học, bà thường dậy sớm từ lúc 4 giờ sáng để nấu cho tôi vài củ khoai, củ sắn, ăn ấm bụng trước khi đến trường...
Bà qua đời năm 80, vào thời gian khốn khó nhất của gia đình tôi, tôi không về với bà được. Tôi và em Nghĩa chỉ thắp nhang khấn và khóc thầm...
Sắp đến ngày giỗ bà, tôi lại lẩm nhẫm ... bà ơi cháu rất yêu bà...