Thứ Hai, 13 tháng 7, 2009

Bạn thời sinh viên

Nguyễn Lành, học cùng lớp năm thứ nhất, vẫn hiền lành như dạo nào. Tóc bạc hết, giờ làm phó xếp ga Huế, dường như trong mắt Lành vẫn còn đọng một nỗi buồn sâu kín, già rồi nên nói hết ra, nếu chuyện không nói được thì gắng đào một lỗ đất mà hét vào, trút xuống. Rất cảm động khi Hoàng Công Thạnh vẫn còn nhớ tên bài hát mình viết cách đây hơn ba mươi năm, bài hát không bao giờ được hát, nhịp tươi, bài hát mà khi làm báo tường của lớp, thừa giấy nên Nguyễn Ninh bảo mình ... vẽ voi vô. Nguyễn Ninh, buồn quá, đã ra người thiên cổ. Võ Quyền vẫn cứ trớt huốt, tiến sĩ toán mà đi dạy phổ thông trung học, anh Ngô bảo đại đao đem mổ gà (chữ dùng của thầy Bàng ngày xưa) vẫn ngang tàng, ngông ngông. Hồng Thúc Ca vẫn nhiệt tình với bạn bè, râu kẻm, nói chuyện yêu đời, mê computer lắm, mà không có chỗ dụng, còn đâu cái thời... còn đâu chữ thời hởi Công. Anh Ngô chân tình, cái chất lính trong anh vẫn còn, con cái lớn rồi, đời sống ổn định, còn không biết mà ... lui. Niệm thì vẫn rất Miên Như, nói trăm trượng, dụng một hèo. tưng tửng, tưng tưng. Có Niệm mới có cái chuyện ... tìm lại bạn xưa, gặp nhau dăm chén, náo và tịnh... Rất tiếc là mình không gặp được Hạp và Vĩnh. An và Nhân thì mình gặp ở Quảng Trị... Tiếc nữa là không dự được cái ngày họp mặt lớp cũ... Còn nhiều cái tiếc... Nhưng biết bao nhiêu cho vừa...

Không có nhận xét nào:

Tìm trong blog