Thứ Ba, 14 tháng 7, 2009

Ngang như anh mà ... vẫn sợ.

Anh ngang, ngang tàng, phang ngang, ngang như cua. Thấy trái ý là phang liền, có khí phách. Không nể nang nên nhiều người cho là anh gàn, mà anh gàn thật. Sông ở vùng quê, người quê chân chỉ thích bước gần, (muốn bước xa cũng không có cơ hội!), thích xuôi chèo mái mái, răng cũng qua. Có mấy người hiểu được anh, anh cô đơn, nhiều khi nỗi cô đơn làm anh trở nên hơi quá, mà có như thế mới thực là anh: Trần Hào. Tôi chứng kiến anh phang ông phó chủ tịch xã ngay trong bữa tiệc tại nhà ba tôi, phang không thương tiếc. Nhưng theo tôi có lẻ không nên, hay là không đáng. Anh nói anh chẳng có gì phải sợ, đúng. Chừng này tuổi, thôi thì cũng bưa, nhưng anh vẫn sợ, cái bệnh sợ truyền kiếp của con người khi bắt đầu mang thai, cái sợ nhiều khi ngẫm ra cũng có lý tại đất nước ảnh hưởng phong kiến thực dân mới được khai hóa, anh sợ cho ... đời con của anh. Như anh vậy cũng là đáng phục rồi. Tôi có biết một người tên là Tống Anh Hùng Hiệp Sĩ Hiên Ngang, sau năm 75 khi khai lại hộ khẩu chỉ còn ... Tống Ngang. Trần Hào là tối giản, không thể bỏ chữ nào, nên anh vẫn cứ ngang...

Không có nhận xét nào:

Tìm trong blog