Thứ Năm, 9 tháng 7, 2009

Nhiêu khê một chuyến đi...về.

1.Sans Francisco... Mỹ thời khủng hoảng kinh tế sao vẫn lắm người đi đến thế, không thấy ai ngán "cúm heo" cả, thỉnh thoảng mới thấy vài người châu Á mang khẩu trang, chẳng thằng tây nào sợ cúm cả. Sân bay lớn, nhưng rất thân thiện, có thể hỏi bất cứ nhân viên nào về thông tin của chuyến bay mình đi và nhận được sự giúp đở rất nhiệt tình. Không biết thời thịnh vượng thì có thể ra sao! 2.Hồng Kông... Hôi xoong, cái sự đầu tiên là mũi phải chịu mùi hôi từ thảm trải. Con gái 10 tuổi hỏi tôi, sao trông các nhân viên có vẻ "dữ" thế. Tôi phải giải thích, vì họ phải mang khẩu trang nên con không thấy được họ cười. Con gái không đồng ý, con bảo là con nhìn vào mắt họ cơ! Tại sao phải hầm hầm như thế, cứ vui vẻ nhưng kỷ lưỡng có phải hơn không, chẳng lẻ phải nghiêm như vậy mới làm cho mấy tên tội phạm khủng bố sợ hay sao! Cái bệnh ngàn đời của người châu Á!!!. 3.Sài Gòn...sân bay quốc tế. Nghe em trai dặn dò kỷ lưỡng là phải chuẩn bị thuốc hạ nhiệt, uống trước khi xuống máy bay. Không khéo lại "được" cách ly do máy tự động đo thân nhiệt ở phi trường phát hiện triệu chứng bệnh cúm heo. Chẳng thấy máy ở đâu, có lẻ phải dấu vào chỗ bí mật nào đó mới đo chính xác cả hàng trăm người xuống máy bay cùng lần!!! Chỉ thấy mấy ông nhân viên y tế mặc áo thắt đai thu lại cái tờ tự khai về sức khỏe (có vẻ cực kỳ quan trọng) Anh chị có cần giúp đở gì không? Em bưng hành lý xuống khỏi băng chuyền và đẩy ra ngoài giúp anh chị nhé! Ôi giọng Bắc nghe ngọt như dao lam. OK. Lẩn quẩn, lẩn quẩn. Đẩy xe ra ngoài rồi chị cho 20 đô. Thưa vâng. Ôi, chị có thùng hàng cần kiểm tra lại, vào làm thủ tục chị nhé. Xong rồi, làm xong rồi, 10 đô. 30 đô la cho việc đẩy 3 cái thùng quà qua trạm, cũng rẻ. Thôi thì thôi nhé cũng đành thế thôi. Người thân đang đợi ngoài kia...

Không có nhận xét nào:

Tìm trong blog