Năm đó, có lẻ là năm 2000, một nhóm học trò cũ ở An Khê từ Sài gòn về thăm tôi. Xuân Hùng, Sỹ Dũng, Lương, Tám... Trong nhóm này có̀ Thắng chồng của Tám, hơn tôi một tuổi. Anh tâm sự là anh cũng học xong trung học phổ thông nhưng anh không có... một ông thầy như vợ và các bạn. Do tò mò muốn biết tôi như thế nào mà "bị" học trò nhắc nhiều đến thế nên anh về thăm tôi.
Hồi đó tôi chỉ cười, cũng không suy nghĩ gì nhiều, trả lời anh theo phép xã giao. Chín năm sau, duyên nợ vui vẻ, gặp lại nhóm học trò này ở Sài gòn, có thêm Tam Thanh, Dũng xì dầu. Hạnh phúc, tôi tự hỏi mình đã sống như thế nào với lớp học sinh này mà chúng mến tôi đến vậy.
Vào khoảng 1980, chúng tôi nghèo rớt mồng tơi, tôi lại cưu mang thêm cô em gái vào học lớp 10. Khó khăn vô vàn, nhưng thầy trò chúng tôi sống với nhau, đúng là sống với nhau chứ không phải chỉ dạy và học, rất chân tình, rất nhiệt thành, không hề tính toán... Đôi lúc nghĩ lại tôi thấy mình may mắn đã có được quảng đời như thế.
Tôi đi dạy nhiều nơi, càng lâu càng thêm kinh nghiệm, "thầy giáo già, con hát trẻ", nhưng sự thế nhiều thay đổi, tuổi trẻ qua đi, nhiệt tình nguội dần, tính nghề nghiệp, chuyên nghiệp, công nghệ dạy học ngày càng lấn át. Buồn thay, học trò sau này của tôi dường như cũng khó kiếm ra ... một ông thầy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét