Dường như đó là năm 1986, tôi dạy học ở An Khê. Bà hiệu trưởng đang xây nhà mới. Một buổi chiều, tôi và Trương Thế Bình (dạy văn) đang ngồi cà nhạo chẳng có việc gì làm, ông phu quân của bà hiệu trưởng bổng dưng xuất hiện, ông này là phó giấm đốc một sở thuộc cấp tỉnh. Sau vài câu chuyện cà kê, ông nhỏ giọng rất thân mật: anh đang cần một cây sắt để làm tay vịn cầu thang lên lầu, anh thấy cái cột cờ trong sân trường là số dzách, giúp anh đi.
Thế là ngày mai nhà trường bị mất cột cờ.
Một cây sắt rỗng ruột dài khoảng 10 mét vô tri, trị giá không đáng 1 phân vàng. Nhưng đó là cây cột cờ của một trường trung học phổ thông.
Người ăn trôm cây cột cờ của nhà trường chính là hiệu trưởng...
Sau hơn 20 năm, tôi kể chuyện này cho vài người bạn thân nghe. Chúng cười, chẳng có gì đáng kể so với bây giờ... xưa còn ăn trộm, nay... ăn cướp công khai.
Tôi bổng dưng buồn lạ lùng.
1 nhận xét:
May mà Cù lần lưu lạc mất rồi không có chi để buồn, nên đi buồn tào lao. Chứ Miên này mà buồn như thế thì có lẻ bây giờ da bọc xương thôi, chứ đâu còn chút cái ngực toàn da như hôm nay. Có khi đi họp mất rồi. Dzậy hả!
Đăng nhận xét