Thứ Hai, 24 tháng 8, 2009

hắn thành ... thầy

Sinh vào khoảng sau 75, hắn tự nhiên lớn vì cha mẹ quá bận rộn lo cho cái bỏ vào mồm của bầy con năm sáu đứa, không có thì giờ nghĩ đến chuyện dạy dỗ con cái. Học hành làng nhàng, tự nhiên lên hết lớp này đến lớp nọ, vì thầy cô hắn đâu có dám cho học sinh nào ở lại lớp đâu. Mà nếu có bị thi lại môn nào cuối năm, hắn cũng có cách để mánh mum, từ nhờ bạn cho copy bài, không cho thì hắn dọa đánh, đến thủ tài liệu tủ; ngoài ra hắn còn biết cách nhờ người lớn chăm sóc thầy cô. Vì vậy cái sự học hành của hắn hanh thông từ lớp 1 cho đến 12. Năm thi tốt nghiệp phổ thông, hắn ra đủ chiêu, nhưng rồi cuối cùng quá xui xẻo hắn bị điểm liệt môn địa, do chép lạc đề! Nhưng vốn hắn có quý nhân phò trợ, ông hiệu trưởng nhà trường làm chủ tịch hội đồng chấm phúc khảo, không biết hắn có cho ông ăn bùa gì không, mà hắn được vớt.

Năm đó ai không bị câm điếc hay đui mù, nếu nộp đơn thi vào cao đẳng sư phạm đều được đậu. Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại được vào học khoa toán! Ra trường là chuyện bắt buộc, hắn về nơi hắn lớn lên... làm thầy.
Hắn dạy toán, học trò sợ hắn đến... tè trong quần. Hắn chửi học trò như chửi đầy tớ, hết đồ ngu đến đồ dốt, có nhiều khi hắn đi nhậu về, chưa kịp rửa mặt đã lên lóp, hắn cho học sinh làm bài tập, rồi úp mặt xuống bàn đánh một giấc say sưa. Dường như hiệu trưởng bị hắn bỏ bùa nên bao giờ cũng lơ...Có một tối, hắn đi nhậu về khuya, bị học sinh đánh hội đồng, hắn lầm bầm, đánh tao cũng như đánh cha mày! Sáng mai lên lớp mặt sưng tím, nhưng hắn vẫn tỉnh bơ...
Rồi hắn đi học tại chức đại học. Mang về một đống sách, chữ ngang chữ dọc.Hắn chẳng bao giờ rớ tới, mà dẫu có đọc hắn cũng chẳng hiểu gì, hắn chẳng lo...có bùa mà! Đến thời hạn nộp bài kiểm tra, hắn bắt đầu đi nhờ, miệng ngọt như mía lau, thầy giúp em, ở xứ này chỉ có mình thầy...Rồi hắn chép ngược chép xuôi, trúng trật có trời biết. Học hai năm từ xa như vậy, hắn và một số "đồng cảnh ngộ" chuẩn bị thi tốt nghiệp đại học toán! Chúng bàn nhau chung chi, từ việc lo cho quý thầy đại học, từ xa vào coi thi chỗ ăn chỗ ở chỗ chơi, vé may bay khứ hồi, đến lo cho các "phao" sở tại. Chúng rất giỏi tính toán (đại học toán mà lị), mọi việc hoàn mãn. Hắn ôm cái bằng đại học về chưng trong phòng khách. Hắn tính chuyện chạy lên dạy cấp ba. Ông hiệu trưởng, thầy củ của hắn, đã ăn phải bùa nên lo cho hắn mọi sự tốt đẹp. Thế là hắn thành... thầy.

5 nhận xét:

Nặc danh nói...

"Hay lắm, hay lắm! Ta vừa muốn nói mà ngươi nói trước thật là thích hợp với tấm lòng ta". Quý vị ai tâm đắc với bài này và có cao kiến gì hay hay xin góp vào đôi dòng chữ nghĩa. Còn vị nào tự nhiên mà thành thầy như Cụ Cù nói trên xin niệm tình tha thứ mà đừng làm thầy nữa kẻo tội nghiệp các thế hệ mai hậu và tủi mặt Cụ Chu Văn An.
Miên

Nặc danh nói...

Thầy loại này boing chở chục chuyến không hết. Khuyên họ nghỉ dạy thì thế hệ trẻ thất học (ai dạy?), mà cứ cho họ dạy thì thế hệ trẻ là bát học (bác học!!!). Nói tóm lại đã Thất bát thì hiện tại, tương lai chẳng ra gì.

Nặc danh nói...

Cái Bác Anonymous ơi! Thà để thế hệ trẻ thất học để chúng thành rau, thành cỏ vẫn còn có ích cho xã hội. Chứ nếu để mấy vị thầy nớ mà dạy thì thế hệ trẻ không thể thành gạo thành lúa, mà không biết thành thứ chi đây. Có khi thành sữa hoặc áo quần Tàu thì thiệt là ĐẠI NGUY TAI! ĐẠI NGUY TAI cho dân Giao Chỉ ta lắm lắm./.

Bao Huy nói...

Bài này mình rất thích.

Nguyen Phuc Vinh Ba' blog nói...

Bài này mình rất thích. Hồi nãy dùng nhầm địa chỉ của con trai mình mất.

Tìm trong blog