Thứ Ba, 4 tháng 8, 2009

Niệm cọt

Tôi có vài người bạn tên Niệm, Niệm tôi nhớ hôm nay là Niệm cọt. Cọt nhưng chơi bóng chuyền rất hay, chuyền hai rất chuẩn và khéo. Biết Niệm trong kỳ trại hè Trà Bá Pleiku, gặp lại khá bất ngờ ở miền đông nam bộ lúc tôi chuyển qua dạy cho trường bổ túc công nông của tỉnh Đồng Nai vào năm 1988. Trường bổ túc công nông là trường dạy cho cán bộ để bổ túc văn hóa hết cấp 3, nhưng khi tôi chuyển về thì có lẻ không còn cán bộ nào cần bổ túc văn hóa nữa nên học sinh chỉ còn là con em cán bộ thứ thiệt của tỉnh, đại đa số là cá biệt nên không học phổ thông được...Mở rộng đối tượng như thế mà năm học đó cũng không tìm đâu ra đủ học sinh. Niệm nói thật như đùa : ngành sư phạm là trung tâm giải quyết nạn thất nghiệp. Buồn cười thay, hiệu trưởng là cựu học sinh của trường, sự thật 100%, chỉ mới học xong lớp tám! Tôi chuyển về dạy toán khi nhà trường đang xây một công trình khá lớn: nhà ăn cho 500 học sinh, chuyện hoàn toàn vô lý khi học sinh nội trú trong trường chưa quá 100 và không tìm đâu ra học sinh cho năm học tới, hiêu trưởng phải gởi thông báo đi khắp nơi trong tỉnh, cho nhân viên về các huyện để tìm cho ra đối tượng! Lúc bấy giờ tôi chưa hoác ngộ được cái thành ngữ của ông bà xưa: "có làm thì mới có ăn", nên vô cùng khó chịu với công trình xây dựng này. Niệm âm thầm làm bản kháng nghị...âm thầm chuyền tay cho anh em giáo viên, nhân viên ký tên. Bản kháng nghị gồm nhiều mục, tôi không nhớ rõ nhưng trong đó có đề nghị ngưng thi công cái nhà ăn vô lý kia. Và... lảnh đạo sở gồm cả giám đốc, trưởng phòng tổ chức... xuống họp giải quyết. Chủ trì cuộc họp hôm đó là Niệm, vì nó đang làm chủ tịch công đoàn. Tôi thường tự hào là mình dạn gan, nhưng hôm đó tôi thực sự thấy mình quả là nhỏ bé trước Niệm cọt. Niệm điều khiển cuộc họp "tuyệt vời". Sau khi cho phép đọc lại bản kiến nghị, Giám đốc sở (đại quan) định phát biểu để "dẹp loạn", Niệm can thiệp rất tuyệt, chẳng biết sợ trời sợ đất: xin ông giám đốc ngồi xuống, ai muốn phát biểu phải đưa tay, được sự đông ý của tôi, người chủ tọa, mới được phát biểu, vì đây là một cuộc họp có tổ chức. Giám đốc sở từ ngạc nhiên đến giận tím cả người, lắp bắp, run rẩy ngồi xuống và bỏ ra ngoài. Sức mạnh của con người không chỉ ở thể chất, sức mạnh của sự vô úy mới ghê: Niệm không còn cọt trong mẳt tôi từ dạo đó. Sau đó thì ... mọi sự vũ như cẩn. Rồi trường giải thể. Nhà ăn vẫn cứ xây xong và "áo em chưa mặc một lần" đã rách, cái nhà ăn chưa một lần sử dụng đã nát bét...(hoác ngộ: có làm thì mới có ăn) Niệm cọt tiếp tục dạy lý thêm một thời gian cho trường mới. Sau đó hắn cưới vợ và thôi việc theo vợ về miền tây... Lâu rồi, dễ thường đã gần 20 năm không gặp, không biết bây giờ Niệm ra sao...

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

MN đã bảo hắn bị khùng nặng rồi nên hắn mới lảm nhảm suốt ngày hỏi tại sao. Chứ Culan có bị khùng đâu mà cũng đi hỏi lảm nhảm tại sao hoài thế.

Tìm trong blog